Tiểu Bàn không biết vì sao Trình Khanh phải nữ giả nam trang phạm tội khi quân, nàng chỉ biết Trình Khanh là người tốt, chưa từng có chủ động hại ai.
Chỉ đáng tiếc Uyển tiểu thư, đối với thiếu gia là một mảnh si tâm.
Tiểu Bàn khóc đến đỏ con mắt: "Thiếu gia, nô tỳ không nói cho người khác, nếu thiếu gia không tin nô tỳ, vậy cứ cắt đầu lưỡi nô tỳ đi.”
Trình Khanh đều bị chọc cho cười, "Được rồi, ngươi mau đi làm việc đi, ta cắt đầu lưỡi ngươi làm gì, cắt đi còn phải mất công nuôi người câm. Đây không phải chuyện gì lớn, thiếu gia nhà ngươi có thể ứng phó được!"
Thật có thể ứng phó được sao?
—— tối hôm qua lão nhân kia, rõ ràng chính là tới cửa tới uy h.i.ế.p nha!
Tiểu Bàn tâm sự nặng nề lui ra, Trình Khanh lại gọi Tư Nghiên tới, nàng giao cho Tư Nghiên một sai sự.
Trình Khanh sai Tư Nghiên đi cửa hàng thợ rèn đặt làm vài phiến sắt.
"Phải dùng sắt tinh, phiến sắt đánh ra càng mỏng càng tốt, cứ ấn theo kích cỡ xe ngựa hiện tại làm, tiền công cho phong phú chút, để bọn họ rút ngắn kỳ hạn công trình!"
"Thiếu gia, tiểu nhân đã biết."
Tư Nghiên không biết Trình Khanh là muốn thăm dò cửa hàng thợ rèn kia, chỉ nghĩ rằng Trình Khanh bị lần đuổi g.i.ế.c trước dọa sợ, rất là đau lòng thiếu gia nhà mình.
Vụ đuổi g.i.ế.c kia đã phát sinh được ba ngày ba đêm.
Việc này hoàng đế giao cho nha môn Thuận Thiên Phủ điều tra, Ngũ Thành Binh Mã Tư từ trên xuống dưới bị liên lụy một mảnh, nhưng cũng không có tìm được đủ chứng cứ định tội Nhu Gia.
Việc Nhu Gia mướn hung thủ g.i.ế.c người không thể định tội được, nhưng việc muốn đuổi Trình Khanh rời khỏi Quốc Tử Giám lại có bằng chứng, bản thân Nhu Gia cũng đã thừa nhận trước nha môn Thuận Thiên Phủ.
Chuyện này, cũng coi như là phạm vào tức giận của nhiều người.
Quốc Tử Giám là địa phương nào, là quan học tối cao mà Ngụy Thái Tổ hạ chỉ thành lập ra, quan viên dưới tam phẩm cũng chưa có tư cách đi chiêu số ấm tập đưa con cháu trong nhà vào học. Văn võ cả triều ở quan trường lên lên xuống xuống, ngoại trừ thực hiện khát vọng của bản thân, còn không phải vì thê tử và con cái được hưởng đặc quyền sao.
Nếu hôm nay một huyện chúa muốn đuổi đi Trình Khanh, bọn họ không nói lời nào, ngày nào đó quyền quý khác muốn đuổi con cháu bọn họ đi, cũng sẽ không có đồng liêu vì con cháu bọn họ nói chuyện.
Ở trên việc này, bọn quan viên rất có ăn ý.
Cho dù là quan viên dựa vào phủ Trưởng công chúa, lần này cũng không dám tùy tiện vì Nhu Gia nói chuyện, chỉ sợ làm cho nhiều người tức giận, phản l.à.m t.ì.n.h thế càng chuyển biến xấu hơn.
Phúc Trinh Trưởng công chúa cũng nhẫn nhịn, muốn chờ hoàng đế và Thái Hậu nguôi giận.
Trình Lục lão gia vẫn như cũ ôm bệnh không lên triều.
Ở ‘ Hội Thưởng Mai ’ hôm nay của phủ Trưởng công chúa, hoàng đế rốt cuộc hạ chỉ.
Lần này trình độ xử phạt đối với Nhu Gia, vượt qua tưởng tượng của Phúc Trinh Trưởng công chúa!
"Tước phong hào và đất phong của Nhu Gia huyện chúa, biếm nàng từ huyện chúa thành hương quân?"
Mạnh Hoài Cẩn mang đến tin tức này, ngay cả Trình Khanh cũng giật mình.
"Việc đuổi g.i.ế.c không có chứng cứ, chỉ đuổi ta ra khỏi Quốc Tử Giám, Hoàng Thượng sẽ phạt nặng như vậy?"
Hoàng đế đối với Nhu Gia có bao nhiêu sủng ái, ở sự tình Trình Dung liền đã nhìn ra.
Hoàng đế chủ yếu là vì hoàng thất che đậy cái xấu, phải bảo vệ không chỉ có là đại hoàng tử, mà càng là Nhu Gia.
Hiện tại một chút phạt Nhu Gia từ huyện chúa biến thành hương quân, đây là phong hào thấp nhất của nữ nhân tông thất.
Nhìn chung lịch sử Đại Ngụy, chưa từng có nữ nhi Trưởng công chúa nào phong là hương quân, nếu không có việc này chen vào, lấy sự sủng ái của hoàng đế đối với mẫu tử Phúc Trinh, Nhu Gia ở trước khi gả phu quân nói không chừng còn có thể nhận được phong hào quận chúa —— lần này đã không thăng còn giảm, mà giảm thậm chí còn tới hương quân hạng bét, Trình Khanh cảm thấy Nhu Gia hiện tại chỉ sợ là thật sự tưởng mướn hung thủ g.i.ế.c người!
Mạnh Hoài Cẩn cười nói, "Chờ ngươi trở về Quốc Tử Giám, hẳn nên đi cảm tạ Vương Tế Tửu. Vương đại nhân lấy thân phận Tế Tửu thượng thư Quốc Tử Giám, lên án mạnh mẽ hành động của Nhu Gia, nói để một giới nữ lưu tới can thiệp Quốc Tử Giám là chính mình thất trách, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội, triệt hồi chức quan của hắn!"
Hóa ra là Vương Tế Tửu.
Chiêu lấy lui làm tiến này của Vương Tế Tửu dùng thật tốt nha, nếu hoàng đế không nghĩ bị người chỉ vào cái mũi mắng là hôn quân, không những không thể trách Vương Tế Tửu, còn phải trấn an Vương Tế Tửu thật mạnh.
Vương Tế Tửu đây là vì chính hắn, cũng có vài phần là vì Trình Khanh.
Trình Khanh gật đầu, "Đúng là nên cảm ơn Vương đại nhân. Sư huynh, Nhu Gia từ huyện chúa biến thành hương quân, ta thật là cao hứng!"
Đối với Trình Khanh tới nói đây là tin tức siêu tốt.
Mạnh Hoài Cẩn hiểu được ý tưởng của Trình Khanh.
Hai người lúc này đều suy nghĩ một sự kiện.
Hóa ra mặc kệ dạng thánh sủng nào đều có thể d.a.o động.
Hơn nữa hoàng đế làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục, một khi hoàng đế che chở phạm nhân đến mức khiến nhiều người tức giận, hoàng đế cũng không dễ xuống đài.
Lần này, có thể làm rớt phong hào của Nhu Gia huyện chúa, tiếp theo, là có thể làm Nhu Gia từ hương quân biến thành thứ dân, thậm chí là Phúc Trinh Trưởng công chúa, cũng không phải không thể động, từ từ mưu tính, bọn họ có thể báo thù cho Trình Dung!
"Trình Khanh, không cần gấp, đây chỉ là bắt đầu, Nhu Gia là người dễ đối phó nhất, những người khác không có ngốc như nàng. Lần này xử phạt, có thể là sủng ái hoàng đế đối với Nhu Gia yếu bớt, cũng có thể vì phải có cái công đạo cho triều thần, chúng ta không thể bởi vậy đắc ý vênh váo."
Mạnh Hoài Cẩn nhắc nhở Trình Khanh.
Trình Khanh đương nhiên biết.
"Phúc Trinh Trưởng công chúa mới là chỗ dựa lớn nhất của Nhu Gia, Phúc Trinh không ngã, Nhu Gia vĩnh viễn có chỗ dựa."
Nếu án tham ô bạc tai cũng như nàng suy đoán, vậy giữa nàng và Phúc Trinh Trưởng công chúa không chỉ có việc của Trình Dung!
Trình Khanh bỗng nhiên cảm khái:
"Hôm nay là Hội Thưởng Mai một năm một lần của phủ Trưởng công chúa, lại là sinh nhật 18 của Nhu Gia, phủ Trưởng công chúa đã sớm phát thiệp ra, sẽ không lâm thời hủy bỏ chứ?"
Trình Khanh rất muốn đi phủ Trưởng công chúa tận mắt nhìn xem.
Hoàng đế lựa chọn ở hôm nay hạ chỉ tước phong hào huyện chúa của Nhu Gia, thật là cho Nhu Gia một phần lễ vật sinh nhật khó quên!
……
"Huyện chúa ——"
"Cút, các ngươi đều cút đi!"
"Huyện chúa bớt giận, huyện chúa cẩn thận bị thương tay."
"Bảo các ngươi cút, nghe không hiểu sao?"
Trong phòng Nhu Gia đã không có một cái gì hoàn chỉnh.
Lần này không chỉ có đập, ngay cả màn giường vỏ chăn đều bị cắt, trân châu lăn xuống đầy đất quậy với mảnh sứ vỡ, Phúc Trinh Trưởng công chúa vào cửa dẫm hạt châu thiếu chút nữa té ngã.
"Còn không chạy nhanh thu thập đi, nàng muốn đập cũng không cần mang thêm đồ vào trong phòng nàng, dù sao với phong hào của nàng cũng không được dùng mấy thứ này."
Dĩ vãng Nhu Gia phát giận, Phúc Trinh đều tùy tiện nàng đập, hôm nay không chỉ không an ủi Nhu Gia, còn muốn dùng lời nói đ.â.m nữ nhi, Nhu Gia nhào vào trên đệm khóc rống, bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ quét tước nhà ở, để lại phòng cho Phúc Trinh và Nhu Gia.
Phúc Trinh chờ Nhu Gia khóc mệt, tiếng khóc từ lớn biến thành nhỏ, mới sai người múc nước rửa mặt chải đầu cho Nhu Gia.
"Con đập, cữu cữu con cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, truyền tới trong tai cữu cữu con, cữu cữu con còn cảm thấy chính mình xử phạt con là đúng. Nhu Gia, con cần lấy lại tinh thần, thiệp Hội Thưởng Mai đã sớm phát ra ngoài, hôm nay sẽ có rất nhiều người tới cửa. Khi con đắc ý, những người đó vây quanh con nịnh nọt, khi con thất ý, bọn họ ngoài miệng an ủi con, trong lòng khẳng định chê cười con, chẳng lẽ con muốn bày ra sự mềm yếu của chính mình, để khách khứa chế giễu?"
Từng câu từng chữ này đều nói đến tâm khảm Nhu Gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT