Lương Khải Niên không nghĩ tới chính mình cũng gặp phải sự tình tương tự.
"Đại nhân?"
"Phái người đi đến phủ Trưởng công chúa, truyền Nhu Gia huyện chúa tới nha môn Thuận Thiên Phủ!"
"Đại nhân, chỉ sợ huyện chúa sẽ không tới……"
Lương Khải Niên cười cười, "Huyện chúa tới hay không là chuyện của nàng, bản quan chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình."
Phóng ngựa dẫm c.h.ế.t nông dân, hoàng đế cảm thấy không sao cả, cao cao nâng lên nhẹ nhàng buông xuống.
Nếu g.i.ế.c cử nhân giám sinh, hoàng đế cũng cảm thấy không sao cả, vậy về sau người làm quan giống chính mình chẳng phải cũng thời khắc ở vào trong nguy cơ sao?
Hừ, một huyện chúa nho nhỏ, với quốc với dân đều không có chút cống hiến nào, tiếp thu dân chúng phụng dưỡng, còn coi mạng người như cỏ rác!
Lương Khải Niên còn chưa có thâm nhập kiểm chứng, đã có vài phần tin tưởng là Nhu Gia huyện chúa đuổi g.i.ế.c Trình Khanh.
Việc này cũng không thể trách Lương đại nhân võ đoán, hình tượng Nhu Gia ở trong lòng Lương đại nhân, đều là chính nàng tạo ra!
……
Cốc Hoành Thái và đám con cháu huân quý bị nha môn Thuận Thiên Phủ phái người mang đi.
Quốc Tử Giám nháo đến ồn ào huyên náo.
Du Tam phát hiện Trình Khanh và Đổng Kính Thu cũng chưa tới Quốc Tử Giám, rất là kinh ngạc.
Hỏi Trình Khuê, Trình Khuê cũng không biết.
Vẫn là giữa trưa, bọn họ nghe người khác nghị luận đêm qua phát sinh vụ án truy sát, Du Tam mới biết được Trình Khanh và Đổng Kính Thu bị tập kích.
Bàn tay nắm chiếc đũa của Du Tam cứng đờ một lát, chậm rãi lại trấn định xuống dưới:
"Người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm, Trình Khanh khẳng định không có việc gì."
Trình Khuê lắc đầu, trực tiếp hạ đũa xuống, "Nếu hắn không có việc gì, mấy người Cốc Hoành Thái sao có thể bị nha môn Thuận Thiên Phủ mang đi?"
Thấy Trình Khuê ngay cả cơm cũng không ăn, Du Tam hỏi hắn muốn đi đâu, Trình Khuê nói chính mình muốn đi xin nghỉ.
Du Tam một chút nhảy lên, "Ta cũng đi xem, mấy người Cốc Hoành Thái mà cũng dám mướn hung thủ g.i.ế.c người, ta không tin."
Chu Hằng lại xin nghỉ trước cả bọn họ, lúc này đã đến nhà Trình Khanh.
Trình Khanh cũng không ở trong nhà.
"Thiếu gia từ tối hôm qua vẫn luôn canh giữ ở y quán chưa trở về nghỉ ngơi."
Chu Hằng lại một đường tìm đến y quán.
Bên ngoài y quán chen thật nhiều người.
Đêm qua Trình Khanh chỉ đạo người khâu vết thương cho Võ Đại miệng để cầm máu, bị không ít người nhìn thấy. Trải qua một buổi sáng truyền bá lên men, càng truyền càng mơ hồ, khoa trương nhất chính là nói Trình Khanh biết tiên thuật, có thể từ Diêm La Điện cướp người đã tắt thở trở về —— không tin, không tin liền đi y quán nhìn xem, người được Trình giám sinh cướp về từ Diêm La Điện hiện giờ vẫn còn đang ở y quán!
Chu Hằng chen ở trong đám người nghe xong trong chốc lát.
Biết tiên thuật khẳng định là giả.
Nhưng Trình Khanh đích xác hiểu được một ít biện pháp cứu người, tựa như lần bọn họ bẫy Trình Hành, trước mặt mọi người Trình Khanh công bố phương pháp cứu người c.h.ế.t đuối.
Trình Khanh căn bản không để bụng "bí thuật" có thể bị người học mất hay không.
Chu Hằng thậm chí cảm giác Trình Khanh là cố ý truyền bá.
Y quán bị vây đến chật như nêm cối, Tư Nghiên mang theo người trông ở cửa, không cho các bá tánh kinh thành tò mò xông vào.
Trình Khanh nói, trên người mỗi người đều có "vi khuẩn" nhỏ hơn so với tro bụi, có loại khuẩn hữu ích, nhưng đại bộ phận khuẩn đều là có hại. Nước lã có vi khuẩn, không đun sôi mà uống sẽ đi ngoài, sẽ sinh bệnh.
Cực nóng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một bộ phận vi khuẩn có hại.
Rượu mạnh cũng được.
Lời này ném ra, các đại phu y quán đều có hơi chút điên.
Bọn họ tưởng răn dạy Trình Khanh là nói hươu nói vượn, Trình Khanh nói có biện pháp có thể làm cho bọn họ tận mắt nhìn thấy vi khuẩn, tiền đề là đại phu phải hợp lực chữa khỏi cho Võ Đại.
Cả một đêm, nhóm đại phu y quán đều bị Trình Khanh treo ‘ cà rốt ’, không biết mệt mỏi bôn tẩu ở trước giường bệnh Võ Đại.
Mấy chén thuốc xuống bụng, tới sáng sớm, Võ Đại vẫn còn một hơi.
Tuy rằng người còn chưa có tỉnh, nhưng hơi thở liên tục, chính là có hy vọng tồn tại.
Nghĩ đến đây, Tư Nghiên lại định lấy tay áo lau đôi mắt, hắn vừa nhấc đầu, liền thấy Chu Hằng trong đám người.
"Chu thiếu gia?"
Chu Hằng thực nôn nóng, chen lên: "Thiếu gia nhà ngươi và Đổng huynh như thế nào?"
"Chu thiếu gia, ngài đi vào rồi nói sau, thiếu gia vẫn tốt, Đổng cô gia cũng không bị thương, bị thương chính là người khác."
Tư Nghiên một đường đưa Chu Hằng đến hậu viện y quán.
……
Chu Hằng một đường tới hậu viện, liền thấy Mạnh Hoài Cẩn đã ở đây, đang nói chuyện cùng Trình Khanh, hai người thấy hắn lại đây liền ngừng nói chuyện.
"Gặp qua Mạnh sư huynh!"
Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, "Ngươi tới? Có tâm."
"Không tận mắt nhìn thấy Trình Khanh và Đổng huynh bình yên vô sự, Chu mỗ cũng không yên tâm. Quốc Tử Giám hiện tại đều rối loạn, lời đồn gì cũng có, nha môn Thuận Thiên Phủ đã mang mấy người Cốc Hoành Thái đi hỏi chuyện."
Chu Hằng mang đến tin tức về Quốc Tử Giám bên kia cho Trình Khanh.
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn liếc nhau.
Hai người vừa rồi cũng nói chuyện này.
Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh phân tích, không cho rằng là đám con cháu huân quý Cốc Hoành Thái làm được.
—— nhưng Lương đại nhân đem đám con cháu huân quý từ Quốc Tử Giám mang đi hỏi chuyện, khẳng định sẽ tra ra được Nhu Gia huyện chúa.
Trình Khanh cùng Mạnh Hoài Cẩn đều không cảm thấy sự tình giống như là Nhu Gia làm.
Nhưng kia có quan hệ gì?
Nhu Gia làm không ít chuyện thiếu đạo đức, nàng dù có liều mạng biện giải, người khác cũng sẽ không tin.
Đây là tầm quan trọng của nhân thiết.
Nhu Gia những năm gần đây nhân thiết chính là kiêu căng ương ngạnh, dẫm c.h.ế.t nông dân, ức h.i.ế.p hoàng nữ, hiện tại trên đầu lại thêm tội "đuổi g.i.ế.c giám sinh Quốc Tử Giám" cũng không nhiều lắm.
Về phần hung thủ chân chính phía sau màn, Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn phân tích nửa ngày cũng không có kết luận.
Trình Khanh đã từng hoài nghi Phúc Trinh Trưởng công chúa.
Ngày ấy nàng thử Tiêu Vân Đình, nói án tham ô tai bạc là Phúc Trinh Trưởng công chúa làm, Tiêu Vân Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ ba phải cái nào cũng được.
Nếu thật là Trưởng công chúa làm, vậy muốn mệnh chính mình, là nhổ cỏ tận gốc?
Nhưng nàng chỉ là một tiểu nhân vật, không đến mức khiến Trưởng công chúa cảm thấy bị uy hiếp.
Trình Khanh còn hoài nghi tam hoàng tử.
Lại tưởng tượng, tam hoàng tử không đến mức xúc động như vậy đi?
Mạnh Hoài Cẩn đối với việc này cầm giữ lại thái độ.
"Ý tưởng của đám hậu duệ quý tộc vốn không giống người thường, chúng ta cho rằng là việc nhỏ, ở trong mắt tam hoàng tử lại có thể là đại bất kính. Nhưng mấy hắc y nhân g.i.ế.c ngươi thân thủ xuất chúng, mỗi người đều nói mẫu tộc tam hoàng tử thấp kém không có ngoại lực để mượn, nếu thật là hắn, vậy hắn thật đúng là bị người coi thường."
Trình Khanh nghĩ không rõ manh mối.
Mạnh Hoài Cẩn nói trải qua chuyện này, tên nàng đã được Hoàng Thượng nhớ kỹ, không nói là nhờ họa được phúc, ít nhất cũng thu hồi một chút lợi tức. Trình Khanh vẫn cảm thấy thực không có cảm giác an toàn, đang nhờ Mạnh Hoài Cẩn giúp nàng làm một ít vũ khí phòng thân, Chu Hằng tới, Trình Khanh liền ngừng câu chuyện.
Chu Hằng mang đến tin tức chứng minh suy đoán của Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, chiếu xu thế hiện tại, việc này tra được đến cuối cùng, hẳn sẽ là Nhu Gia gánh.
Gia đinh Võ Đại hiện tại còn chưa có tỉnh, nhịn qua tối hôm qua, còn có rất nhiều trạm kiểm soát đang chờ!
Người đến tột cùng có thể sống được hay không không biết.
Nhưng nếu sống…… Trình Khanh vì cứu Võ Đại làm hết thảy, sau khi tổng kết mở rộng, có lẽ có thể cứu được càng nhiều người hơn.
Đây là một đại công tích.
Chu Hằng nghe Trình Khanh nói phải công bố phương pháp chính mình cứu Võ Đại, cực kỳ kính nể Trình Khanh.
"Ngươi và Đổng huynh không có việc gì là tốt rồi, ta ở y quán cũng không giúp được gì, không bằng về Quốc Tử Giám, còn có thể tìm hiểu tiến triển của việc này."
"Phiền toái Chu huynh!"
"Một chút việc nhỏ, hà tất nói cảm ơn!"
Chu Hằng thật cao hứng có thể giúp đỡ một chút việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT