Tiêu Vân Đình không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.

Trình Khanh cảm thấy chính mình rất có thể đã đoán đúng.

"Tuy không biết Trưởng công chúa vì sao muốn hãm hại Nghiệp Vương, nhưng thế tử là người thừa kế Vương phủ, cách làm của Trưởng công chúa cũng xâm phạm lợi ích của thế tử, quyền thế của Trưởng công chúa là nhờ hoàng đế mà có được, nếu lại kéo dài, phủ Nghiệp Vương khả năng sẽ càng gian nan……"

Tiêu Vân Đình muốn bàng quan, muốn chính mình núp ở phía sau, chỉ huy người khác đi đấu tranh anh dũng, Trình Khanh càng muốn kéo cả hắn xuống nước.

Đừng nhìn Tiêu Vân Đình là thế tử Nghiệp Vương, nhìn như thân phận tôn quý, lại rất được hoàng đế sủng ái.

Nhưng sủng ái kia có mấy phần thật mấy phần giả?

Tiêu Vân Đình một ngày không kế thừa tước vị "Nghiệp Vương", không rời kinh thành trở lại đất phong của Nghiệp Vương, hết thảy sủng ái đều là hư không, là có hoa không quả.

Cho nên, tình cảnh của Tiêu Vân Đình cũng thực không ổn.

Người này dựa vào đầu óc thông minh mưu tính, dường như nắm giữ hết thảy ở trong tay, hoàng đế và mẫu tử Phúc Trinh nói gì đó, Tiêu Vân Đình biết, Thục phi hướng hoàng đế xin cầu thú Nhu Gia cho đại hoàng tử, Tiêu Vân Đình cũng biết…… Tiêu Vân Đình đã chôn cái đinh ở bên người hoàng đế đi!

Bí quá hoá liều như vậy, làm càng nhiều, thậm chí thuyết minh tình cảnh của Tiêu Vân Đình thực không ổn.

Trình Khanh tuy rằng khinh bỉ Nhu Gia, nhưng cũng biết đại bộ phận mọi người đều thực hâm mộ Nhu Gia, có thể tùy tiện gặp rắc rối không suy xét giải quyết tốt hậu quả, đều là trưởng bối trong nhà đủ mạnh đủ sủng.

Người giống nàng và Tiêu Vân Đình, đều thuộc về sau lưng không chỗ dựa, cần phải bức chính mình biến cường mới có cảm giác an toàn!

Nói đến đây, Trình Khanh cảm hoài bản thân, không khỏi lộ ra vài tia đồng tình.

Ánh mắt đồng tình như vậy, Tiêu Vân Đình thường xuyên nhìn thấy.

Một ít người cảm thấy hắn không thể sống thêm được mấy năm, sẽ lấy ánh mắt đồng tình nhìn hắn.

Đây là ánh mắt Tiêu Vân Đình phản cảm nhất.

Hiện tại Trình Khanh cũng đang đồng tình hắn, đồng tình tình cảnh gian nan của hắn?

Tiêu Vân Đình chậm rãi đứng lên:

"Ta đã đưa lời tới, ngươi muốn ngăn cản đại hoàng tử và phủ công chúa liên hôn hay không, chính ngươi quyết định."

Trình Khanh thấy Tiêu Vân Đình đi tới cửa, thập phần tò mò, "Tiêu thế tử, kỳ thật muốn phá hư đại hoàng tử và phủ công chúa liên hôn, không cần ta ra tay đi, Nhu Gia huyện chúa đối với Tiêu thế tử rễ tình đ.â.m sâu, chỉ cần Tiêu thế tử đáp lại Nhu Gia huyện chúa, dù cho cầm đao đặt tại trên cổ Nhu Gia huyện chúa, nàng cũng sẽ không đồng ý gả cho đại hoàng tử. Thế tử không có làm như vậy, là sợ dẫn lửa thiêu thân, xong việc bị các hoàng tử trả thù đúng không?"

Nếu Trưởng công chúa đối với phủ Nghiệp Vương có ác ý, thế tử Nghiệp Vương như Tiêu Vân Đình cố tình cưới ái nữ của Trưởng công chúa, điểm yếu của Trưởng công chúa bị Tiêu Vân Đình bắt chẹt, nhất định sẽ phẫn nộ dị thường lại ném chuột sợ vỡ đồ.

Thủ đoạn trả thù thật tốt!

Trình Khanh động não không cẩn thận có hơi chút lớn, Tiêu Vân Đình chỉ để lại cho nàng một cái bóng dáng, cùng một câu:

"…… Bởi vì quá ngu xuẩn."

Bởi vì quá ngu xuẩn!

Bởi vì Nhu Gia quá ngu xuẩn, Tiêu Vân Đình khinh thường lấy việc tra tấn đối phương làm niềm vui?

Vậy Nhu Gia lại mệnh tốt tránh được một kiếp.

Tiêu Vân Đình một đến một đi, cũng không có kinh động người phủ Thượng Thư.

Buổi sáng Trình Lục lão gia kiên trì phải dùng quan kiệu của chính mình đưa Trình Khanh đi đến Quốc Tử Giám, Trình Khanh ngồi cỗ kiệu, Trình Khuê có ngồi hay không? Quan kiệu của quan viên nhị phẩm tuy rằng đủ lớn, nhưng nghĩ đến ngồi ba người, Trình Khanh vẫn cự tuyệt.

Nàng vẫn muốn ngồi xe ngựa, để xe ngựa đi theo sau cỗ kiệu của Trình Lục lão gia.

Trình Lục lão gia đồng ý.

Mấy người Võ Đại đêm qua cũng ở lại phủ Thượng Thư.

Trình Khanh lên xe bảo Võ Đại lại chuẩn bị bột vôi cho nàng.

Nàng cũng hỏi Võ Đại có loại mê dược nào mà vừa tung ra đã khiến cho địch nhân đổ ngã một tảng lớn hay không.

Trong TV đều diễn như thế!

"Khói mê không được, thao tác không cẩn thận có khi còn làm hôn mê cả chính mình, không bằng tìm cho ta một chiếc nhẫn, uốn éo vừa chuyển, liền có độc châm b.ắ.n ra, đả thương người trong vô hình."

Trình Khanh càng nói càng hăng hái, Võ Đại vẻ mặt vẻ xấu hổ, "Thiếu gia, mấy thứ ngài nói, tiểu nhân cũng chưa nghe qua."

Ngay cả chủ ý rải bột vôi, cũng không phải ý tưởng của Võ Đại, là bản thân Trình Khanh nghĩ ra.

Hiện tại Trình Khanh muốn hắn tìm khói mê và nhẫn, Võ Đại không lấy ra được, rất là hổ thẹn.

Thiếu gia hiểu thật nhiều!

Chẳng lẽ trong sách đều có ghi?

Trình Khanh thực bất đắc dĩ, "Bỏ đi, ngươi đem bột vôi về cho ta là được."

Cái khác, chính nàng ngẫm lại biện pháp.

Quan kiệu của Trình Lục lão gia mở đường, tự mình đưa Trình Khanh đến Quốc Tử Giám.

Thế này phô trương không nhỏ, thực có thể chấn động đám con cháu huân quý không có ý tốt.

Trình Lục lão gia vào Quốc Tử Giám, nói chuyện thân thiết cùng Vương Tế Tửu một phen, đa tạ Vương Tế Tửu đã chiếu cố hai con cháu Trình gia…… khiến Cốc Hoành Thái nhìn mà chửi má nó:

"Có bản lĩnh, đừng dựa vào trưởng bối!"

Du Tam trợn trắng mắt.

Có bản lĩnh không dựa vào trưởng bối!

Không dựa vào Tĩnh Ninh Bá, Cốc Hoành Thái ngay cả Quốc Tử Giám cũng không vào được.

Cũng không biết từ đâu có mặt mũi nói Trình Khanh.

Du Tam không nhịn được hỏi Cốc Hoành Thái, "Ngươi nói trong vòng ba ngày muốn đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám, hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng, không biết Cốc huynh có biện pháp hay gì không?"

Cốc Hoành Thái vẻ mặt buồn bực nhìn Du Tam, "Nghe nói Vương Tế Tửu tối hôm qua mời các lão sư Quốc Tử Giám uống rượu, rượu đủ cơm no, liền sai bọn họ suốt đêm phê chữa bài thi khảo hạch, kết quả khảo hạch khả năng hôm nay là có thể biết được……"

Hắn nào có tâm tình đi tìm Trình Khanh gây phiền toái, con rận trên đầu chính mình còn không bắt xong!

Huống chi, mấy người Suất Tính Đường kia cũng không phải dễ chọc, bọn họ ngày đầu tiên lựa chọn quan sát Trình Khanh không động thủ, chính là đem cơ hội nhường cho đám người Cốc Hoành Thái.

Ngày hôm sau, Trình Khanh không đi đơn lẻ một mình.

Một ngày cuối cùng này, Cốc Hoành Thái đã mất đi cơ hội đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám.

Điều này khiến Cốc Hoành Thái buồn bực, đồng thời cũng không nhịn được chờ đợi Trình Khanh lại vô sỉ hơn một chút, khiến ngày thứ ba cũng ổn định.

—— dù sao Cốc Hoành Thái không có cơ hội lấy lòng Nhu Gia, hắn cũng không muốn người khác có cơ hội!

—— Về phần lời nói hùng hồn, Trình Khanh không đi chính hắn liền đi, Cốc Hoành Thái nghiễm nhiên đã quên.

Nghĩ đến đây, Cốc Hoành Thái ở trong giáo xá lớn tiếng reo lên:

"Ta đảo muốn nhìn xem tên họ Trình kia da mặt dày bao nhiêu, nhát như chuột, có bản lĩnh hôm nay vẫn một tấc cũng không rời ăn vạ các lão sư giảng bài đi!"

Đây thật sự không phải ám chỉ chiêu cho Trình Khanh sao?

Ánh mắt Du Tam chợt lóe.

Cốc Hoành Thái cũng không ngu xuẩn như chính mình tưởng.

Cho nên thứ này đêm qua rốt cuộc là say thật hay là say giả?

Cốc Hoành Thái nói không sai, đến giữa trưa, kết quả khảo hạch ngày hôm qua ra tới. Đám người có công danh cử nhân như Trình Khuê, Du Tam và Chu Hằng, chỉ có một người không thông qua khảo hạch, những người khác đều qua.

Tu đạo đường, Thành Tâm đường, cũng có một ít giám sinh thời gian không đủ một năm rưỡi liền qua khảo hạch thăng nhập vào Suất Tính Đường, đều rất cảm kích Trình Khanh.

Sớm nhập Suất Tính Đường, là có thể sớm tốt nghiệp.

Sớm tốt nghiệp, có thể sớm mưu cầu cơ hội tiến vào các bộ các nha môn kinh thành.

Một tấc thời gian một tấc vàng, Trình Khanh giúp bọn họ tiết kiệm thời gian, chính là làm chuyện tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play