Giám sinh ‘ ấm giam ’ đều là con cháu huân quý và quan lớn, Du đại nhân vào kinh, vẫn là quan tứ phẩm, Du Tam một nhi tử của quan tứ phẩm, lại có thể cùng một đám con cháu huân quý, quan lớn xưng huynh gọi đệ……Nhóm người muốn làm khó Trình Khanh, vừa lúc đúng là bọn họ.
Chu Hằng vừa mới nghĩ như vậy, trong giáo xá liền có người điểm danh Du Tam: "Du Tam giống như cũng từng ở thư viện Nam Nghi, ngươi cũng nhận thức người họ Trình kia đi, ngươi lại đây nói cho chúng ta một chút!"
Người nói chuyện chính là tiểu nhi tử Tĩnh Ninh Bá.
Cọng cỏ trong miệng Du Tam thay đổi phương hướng, cà lơ phất phơ ôm cánh tay:
"Không phải chỉ là một cái miệng hai con mắt, có cái gì đáng nói đâu."
Thái độ thiếu đánh này của hắn cũng không khiến nhi tử Tĩnh Ninh Bá tức giận, thật là ăn chơi trác táng gặp phải ăn chơi trác táng, đối với Du Tam đặc biệt bao dung.
Giám sinh báo tin thở phì phò:
"Tiểu Bá Gia, họ Trình kia do Mạnh học sĩ Hàn Lâm Viện đưa tới Quốc Tử Giám, bên cạnh hắn là Đổng Kính Thu Quốc Tử Giám chúng ta, ba người thoạt nhìn rất quen thuộc!"
"Đổng Kính Thu? Đổng Kính Thu không phải trở về thi hương sao…… Đúng rồi, quê quán Đổng Kính Thu giống như ở Tuyên Đô phủ nha!"
Cho nên Đổng Kính Thu là ý tứ gì, biết rõ bọn họ muốn chỉnh Trình Khanh, còn muốn đi lại gần với Trình Khanh?
Mạnh học sĩ Hàn Lâm Viện khẳng định là chỉ Mạnh Hoài Cẩn.
Có Mạnh Hoài Cẩn ở đây, vậy có chút phiền toái, nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục.
Học sĩ hầu dạy Hàn Lâm Viện, không quản được đến trên đầu Quốc Tử Giám, Mạnh Hoài Cẩn không có khả năng thời thời khắc khắc đi theo bên người Trình Khanh!
Nhi tử Tĩnh Ninh Bá cười lạnh, "Mời ai tới cũng không làm nên chuyện gì, trong vòng ba ngày, nếu không đuổi được hắn đi, liền đến lượt ta đi!"
Bá bá bá!
Ba đạo ánh mắt đồng thời dừng ở trên người nhi tử Tĩnh Ninh Bá.
Loại lời nói này cũng không thể tùy tiện nói bậy, tổng cảm thấy nhi tử Tĩnh Ninh Bá sẽ ở Quốc Tử Giám không được lâu lắm, làm sao bây giờ?
Du Tam một chút cười ra tiếng: "Đêm nay hai huynh đệ chúng ta đi uống hai ly, ta mời khách!"
Nhi tử Tĩnh Ninh Bá khó hiểu, nhưng Du Tam muốn mời khách, hắn sẽ không cự tuyệt, lập tức đồng ý, giáo xá lại vang lên vài đạo thanh âm, đều đòi đi cùng.
Du Tam rất là hào phóng, "Cùng đi, cùng đi, người nhiều náo nhiệt."
Tiệc đưa tiễn nhi tử Tĩnh Ninh Bá, quá ít người không đủ phô trương.
Du Tam cũng rất tò mò, nhi tử Tĩnh Ninh Bá chuẩn bị đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám như thế nào.
Sẽ không lại vu hãm Trình Khanh gian lận linh tinh gì chứ?
Vậy cũng không có gì mới mẻ.
Hơn nữa Trình Khanh tuyệt đối sẽ không gian lận.
Những người này nếu làm như vậy, khẳng định sẽ vác đá nện vào chân mình.
Những người này cũng không ngốc, tiếng gió muốn đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám đã sớm tuyên dương đi ra ngoài, trước mặt mọi người lại tuyệt không đề hai chữ ‘ Trình Khanh ’, chỉ dùng ‘ họ Trình ’ tới thay thế.
Trình Khanh dù sao cũng là hoàng thượng hạ chỉ ân ấm tiến vào Quốc Tử Giám, lại có một thúc gia làm Thượng Thư nhị phẩm, nói muốn đuổi Trình Khanh rời khỏi Quốc Tử Giám sẽ dễ dàng bị bắt được nhược điểm…… Trình Khanh quá cuồng vọng, tới kinh thành lại không vào phủ Thượng Thư, làm người ngoài không nhịn được suy đoán Trình Khanh và Trình thượng thư có hiềm khích hay không, không có Trình thượng thư chống lưng, đám con cháu huân quý này càng làm việc không kiêng nể gì.
Trình Khanh nên phá cục này như thế nào?
Du Tam đối với ba ngày tiếp theo, là thập phần chờ mong.
Giáo xá bên này còn đang nói ‘ họ Trình ’, Du Tam vừa thấy ngoài cửa sổ, Trình Khanh đã được Tế Tửu đại nhân Quốc Tử Giám dẫn đi chậm rãi về phía giáo xá bên này.
Trên mặt Vương Tế Tửu đều là tươi cười, nhất thời nói chuyện cùng Mạnh Hoài Cẩn ở bên trái, nhất thời lại nói chuyện cùng Trình Khanh ở bên phải.
Tế Tửu Quốc Tử Giám chỉ là quan tứ phẩm, nhưng lại là hiệu trưởng của học phủ này!
Quan chức của Tế Tửu không lớn, lại cũng đủ thanh quý, ngay cả con cháu quan lớn huân quý, thấy Vương Tế Tửu đều phải thành thành thật thật vấn an.
Tiểu nhi tử Tĩnh Ninh Bá thấy Vương Tế Tửu, cũng thấy Mạnh Hoài Cẩn, càng nhận ra Đổng Kính Thu.
Như vậy, đi ở giữa ba người này, chính là Trình Khanh?
Một tiểu tử dáng người đơn bạc mặt vàng như hắn cũng dám trêu chọc Nhu Gia huyện chúa, là vô tri cho nên không sợ, Giải Nguyên xuất thân từ địa phương nhỏ, đầu óc chỉ có một cây gân đi?
Nhưng, vẻ mặt tươi cười của Vương Tế Tửu kia lại là sao.
Chẳng lẽ Mạnh Hoài Cẩn đã lợi hại đến mức ngay cả Vương Tế Tửu cũng đi vuốt m.ô.n.g ngựa?
Du Tam cũng có vài phần giật mình, Trình Khanh nhanh đi chiêu số Vương Tế Tửu?
Không đúng, Vương Tế Tửu rất cổ hủ, không phải người dễ lấy lòng như vậy.
Trình Khuê và Chu Hằng đều khó hiểu.
Nhi tử Tĩnh Ninh Bá cũng không nghĩ ra, Vương Tế Tửu chẳng lẽ là điên rồi, nhìn hắn cười ra nếp gấp, ngay cả mặt mũi Tế Tửu cũng từ bỏ!
Vương Tế Tửu đương nhiên không điên.
Hắn cười cũng thiệt tình.
Vương Tế Tửu còn không cần lấy lòng Mạnh Hoài Cẩn, hắn đối với Trình Khanh nhiệt tình như vậy, chỉ vì Mạnh Hoài Cẩn nói với hắn một câu ——
Mạnh Hoài Cẩn không cầu Vương Tế Tửu chiếu cố Trình Khanh.
Hắn thậm chí không đề cập đến việc Quốc Tử Giám có người muốn nhằm vào Trình Khanh, chỉ là khi Vương Tế Tửu nói lên việc Trình Khanh khảo trúng Giải Nguyên, Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ chêm vào một câu:
"Giải Nguyên sư đệ có một điểm chung với ta, khie chúng ta còn ở thư viện Nam Nghi làm đồng môn, nhóm phu tử đều nói tư chất của Trình sư đệ so với ta còn tốt hơn."
Sao?
Lúc ấy ánh mắt Vương Tế Tửu liền thay đổi, trong miệng nói Mạnh Hoài Cẩn quá khiêm tốn, lại không nhịn được trò chuyện thêm vài câu cùng Trình Khanh.
Sau khi hỏi rõ ràng, biết Trình Khanh là Thái Bình năm 6 mới bắt đầu chuyên tâm ra sức học hành tứ thư ngũ kinh, nếp nhăn trên mặt Vương Tế Tửu liền không chịu bản nhân hắn khống chế, phía sau tiếp phía trước hướng tới Trình Khanh nở rộ.
Thái Bình năm 6 bắt đầu học, Thái Bình năm chín liền trúng cử, trở thành Giải Nguyên một tỉnh.
Mạnh Hoài Cẩn thật đúng là không phải khiêm tốn quá mức, tư chất của Trình Khanh, không nói ở phía trên Mạnh Hoài Cẩn, ít nhất cũng không thua kém với Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn là tư chất gì?
Là tư chất Trạng Nguyên!
Ngoại trừ thi hội, phàm là khoa cử khảo thí Mạnh Hoài Cẩn đã từng tham gia, hắn đều là đứng đầu.
Chỉ kém một chút, Đại Ngụy liền phải ra một điềm lành khoa khảo ‘ trúng liền sáu nguyên ’, nghe nói sau khi Hoàng Thượng ở trên Kim Loan Điện khâm điểm Mạnh Hoài Cẩn làm Trạng Nguyên, biết được Mạnh Hoài Cẩn từ huyện thí đến thi hương đều đứng đầu, duy độc thi hội mất khôi thủ, còn sai người mang bài thi hội của Mạnh Hoài Cẩn đến ngự tiền tự mình xem duyệt.
Sau khi xem xong, Hoàng Thượng cũng tiếc nuối, nói Mạnh Hoài Cẩn xứng với danh ‘ Hội Nguyên ’.
Nhưng xứng với danh Hội Nguyên, lại cố tình không được làm Hội Nguyên, trong lòng Hoàng Thượng cũng tiếc nuối.
Thi hội đã sớm yết bảng, tuy là thiên tử cũng không tiện hạ chỉ sửa lại danh hiệu ‘ Hội Nguyên ’ cho Mạnh Hoài Cẩn.
Đáng tiếc điềm lành trúng liền sáu nguyên.
Có một cái điềm lành như vậy, thuyết minh Đại Ngụy là thái bình thịnh thế, văn hoa diệu thế, quan chủ khảo thi hội thế nhưng không có ánh mắt như vậy!
Quan chủ trì thi hội của Mạnh Hoài Cẩn, bởi vậy mà có hơn nửa năm không được Hoàng Thượng muốn thấy, chỉ cần dâng sớ, Hoàng Thượng nhất định phải chọn ra chút tật xấu.
Nếu tư chất của Trình Khanh giống Mạnh Hoài Cẩn, Vương Tế Tửu không mong nàng có thể vượt qua thành tựu ‘ trúng liền sáu nguyên ’ của Mạnh Hoài Cẩn, nhưng ở sang năm bắt lấy Trạng Nguyên, có phải có hy vọng hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT