Thôi Ngạn từ thư viện trở về nhà một chuyến, lại thấy lão cha của chính mình đang bị mắng, muội muội Thôi Ngũ Nương cầm kim chỉ, đang làm một đôi vớ.

Nhìn thấy ca ca trở về, Thôi Ngũ Nương vui mừng, Thôi Ngạn cũng không khỏi lộ ra tươi cười.

Tuy rằng Thôi Ngạn ngoài miệng nói Chu Hằng hãy cưới người khác, kỳ thật cũng hy vọng Chu Hằng có thể trải qua khảo nghiệm, còn làm muội phu của hắn.

—— Trình Khanh bọn họ, lúc này hẳn là đã tới kinh thành đi?

……

Không chỉ có Thôi Ngạn đang nhắc mãi Trình Khanh, bên trong phủ Thượng Thư ở kinh thành, Thượng Thư phu nhân Tần thị cũng đang nhắc mãi việc này.

Trình Khuê tới kinh thành trước, hiện giờ đang ở trong phủ Thượng Thư.

Tần thị y dạng lại thu thập thêm một cái tiểu viện, muốn để lại cho Trình Khanh ở.

Tình huống như vậy cực kỳ thường thấy, hỗ trợ lẫn nhau mới gọi là thân thích, huống chi Trình Lục lão gia còn là trưởng bối, vãn bối trong tộc vào kinh đi thi, tự nhiên muốn ở trong nhà Trình Lục lão gia.

Dù ở mấy năm, Trình Lục lão gia cũng sẽ không đuổi người, còn sẽ cung cấp ăn uống.

Tần thị làm việc tứ bình bát ổn, đối với Trình Khuê và Trình Khanh đều bình đẳng, tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia, hưng phấn thu thập tiểu viện, ngày này Trình thượng thư hạ triều, lại thu được một phong thơ.

Hồi phủ liền nói Tần thị không cần thu thập.

"Trình Khanh không ở trong phủ."

"Không ở trong phủ, vậy hắn muốn ở nơi nào?"

Tần thị nhíu mày, "Lão gia, hài tử kia có phải ——"

Có phải còn chưa quên cái c.h.ế.t của Trình Dung hay không?

Ai cũng biết Trình Khanh cùng Ngũ lão gia thân cận nhất, nếu Trình Khanh không có quên cái c.h.ế.t của Trình Dung, Ngũ lão gia càng sẽ không quên.

Một hai năm nay, Ngũ lão gia và Trình Lục lão gia đã không còn thân mật như trước nữa.

Cũng không cần ngáng chân Trình Lục lão gia, chỉ cần Ngũ lão gia không toàn tâm toàn ý duy trì như trước, Lục lão gia làm một ít việc đã cảm thấy không tiện!

Liền nói như mùa hè năm nay, khi Trình Lục lão gia cần cấp bách một số bạc để quay vòng, nếu là trước đây, Ngũ lão gia khẳng định sẽ ngay lập tức đưa bạc lên kinh, lúc này lại kéo dài thật lâu, cuối cùng còn không cấp đúng số lượng Trình Lục lão gia cần.

Trình Lục lão gia nhớ tới cũng tâm phiền ý loạn.

Chất nữ đã chết, hắn cũng đau lòng.

Hắn cũng muốn vì chất nữ Dung nương báo thù, nhưng người hại c.h.ế.t Dung nương, mỗi người đều…… Việc này cần bàn bạc kỹ hơn!

Tần thị suy đoán nguyên nhân Trình Khanh không ở trong phủ, Trình Lục lão gia quát lớn nàng: "Không cần đoán lung tung, Khanh ca nhi ở trong thư nói, hắn ở kinh thành dàn xếp tốt sẽ phải đón quả phụ và hai tỷ tỷ vào kinh, lần này hắn cũng cùng tỷ phu vào kinh, hai nhà sẽ ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Tần thị nói thầm, "Dù toàn gia bọn họ tới, trong nhà cũng ở được!"

"Đổng gia lại không phải người sa cơ thất thế, ngươi bảo trưởng tôn Đổng gia mang theo thê tử tân hôn tới tiểu viện tử trong nhà ở?"

Lời này của Trình Lục lão gia làm Tần thị không dễ tiếp.

Việc hôn nhân với Đổng gia, Lý thị đều có thể thế tỷ tỷ Trình Khanh tìm được, ngũ phòng làm như vậy là có ý tứ gì, thấy Trình Khanh ở trên khoa khảo có tiền đồ, về sau muốn khuynh toàn lực của gia tộc đi duy trì Trình Khanh sao?

Tần thị nghĩ đến đây liền bực.

Dù Trình Khanh lập tức trúng tiến sĩ, vẫn kém quan nhị phẩm cả ngàn dặm, phu thê Ngũ lão gia muốn nâng đỡ Trình Khanh, cũng không biết đến năm nào mới có thể nhìn thấy hiệu quả!

"Không được liền không được đi, đều nói Trình Khanh và nhị phòng không thân, ta còn sợ hắn và Khuê ca nhi ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy sẽ nháo mâu thuẫn, hai người ngăn cách cũng tốt."

Tần thị miễn cưỡng cười nói, cho chính mình một cái bậc thang.

Trình Lục lão gia cũng gật đầu tán thành, "Trình Khuê tư chất chưa chắc kém hơn Trình Khanh, đứa nhỏ này nếu được bồi dưỡng, cũng có tiền đồ rất tốt."

Nếu Ngũ lão gia khăng khăng muốn nghiêng tài nguyên trong tộc đến trên người Trình Khanh, Trình Lục lão gia cũng không muốn mọi chuyện lại đều thuận theo ca ca.

Nhị phòng Trình Tri Tự mấy năm nay con đường làm quan cũng thông thuận, Trình Lục lão gia còn cố ý đi Lại Bộ lật qua kiểm tra đánh giá của Trình Tri Tự ở tri phủ, Thái Bình năm bảy và Thái Bình năm tám đều là thượng đẳng, nếu năm nay lại lấy được đánh giá thượng đẳng, nhiệm kỳ ba năm kết thúc, Trình Tri Tự sẽ lại được thăng chức.

Đối với Trình Lục lão gia tới nói, có thể thân mật cùng Ngũ lão gia, nhưng thân cận cùng đường chất Trình Tri Tự này cũng không thành vấn đề!

Có lẽ, hắn cũng nên cho Ngũ lão gia một chút cảm giác nguy cơ, làm Ngũ lão gia thanh tỉnh lại từ trong bi thương tang nữ nhi.

……

"Trình Khanh hẳn đã tới kinh thành đi?"

Tiêu Vân Đình hỏi Mạnh Hoài Cẩn ngồi ở đối diện.

Mạnh Hoài Cẩn buông quyển sách trên tay xuông, "Thế tử hôm nay nếu mệt mỏi, vậy Mạnh mỗ ngày khác lại tới cửa giảng giải."

Lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, không chút nào để ý tới Tiêu Vân Đình.

Tiêu Vân Đình cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng giơ lên, lầm bầm lầu bầu: "Xem ra Trình Khanh thật sự sắp tới kinh thành, ngươi mới cảnh giác như thế. Hoài Cẩn nha, ngươi không cần nghĩ ta quá xấu, ta chính là đơn thuần thưởng thức Trình Khanh, cảm thấy hắn thú vị —— rốt cuộc dám lấy quà tặng của bổn thế tử chà lau đế giày, cũng chỉ có một mình Trình Khanh."

Mạnh Hoài Cẩn nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Kia đại khái là thế tử quá mức bủn xỉn đi, nếu ở trên đường cái gặp người liền đưa khăn gấm, ta nghĩ luôn có người sẽ làm ra hành động giống Trình Khanh, đến lúc đó, thế tử sẽ không cho rằng Trình Khanh đặc thù."

Đến trên đường cái đưa khăn gấm?

Tiêu Vân Đình khịt mũi coi thường.

Vật tùy thân của hắn, không phải mỗi người đều có tư cách có được.

"Bổn thế tử thưởng thức sự đặc biệt của Trình Khanh, Nhu Gia lại bởi vậy ghi hận Trình Khanh, Trình Khanh lần này vào kinh, tất sẽ bị Nhu Gia trả thù, ngươi có nắm chắc bảo vệ được Trình Khanh, làm hắn lông tóc vô thương không?"

Tiêu Vân Đình uy hiếp, làm Mạnh Hoài Cẩn muốn cười.

Có đôi khi Mạnh Hoài Cẩn thật sự không hiểu Tiêu Vân Đình.

Có rảnh lo lắng Trình Khanh có thể bị Nhu Gia huyện chúa trả thù hay không, sao không lo lắng cho chính mình?

Trữ vị chưa định, các hoàng tử tưởng mượn sức Phúc Trinh Trưởng công chúa, hoàng tử phi tuyển lâu như vậy chưa định, chính là do các hoàng tử cố ý đùn đẩy, muốn để lại vị trí chính phi cho Nhu Gia tuyệt không chỉ có một vị hoàng tử.

Nhưng mà Nhu Gia không nghĩ gả hoàng tử, chỉ đối với Tiêu Vân Đình đuổi sát không bỏ, ở trong mắt các hoàng tử, Tiêu Vân Đình là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt!

—— trên người Tiêu Vân Đình hấp dẫn nhiều giá trị thù hận như vậy, còn đi lo lắng Trình Khanh, buồn cười không?

Trong mắt Mạnh Hoài Cẩn, Tiêu Vân Đình buồn cười.

Ở trong mắt Tiêu Vân Đình, kia tất nhiên là ngoại trừ chính hắn, mỗi người đều buồn cười!

Chỉ là ông trời cho Tiêu Vân Đình gia thế, bộ dạng và đầu óc, đại khái lại không cho phép một người quá hoàn mỹ, liền cho Tiêu Vân Đình một bộ thân thể rách nát bất kham.

Ngự y trong cung, đại phu dân gian, đều đã xem qua bệnh cho Tiêu thế tử.

Kết quả tốt nhất là Tiêu Vân Đình nên tĩnh dưỡng, không nóng giận, tránh cho cảm xúc phập phồng quá lớn, lại lấy dược liệu quý trọng tẩm bổ thân thể, Tiêu Vân Đình có thể sống được đến năm 30 tuổi…… dù cho trình độ chữa bệnh của Đại Ngụy thấp, thọ mệnh của người đều rất thấp, nhưng chỉ sống đến 30 tuổi đã chết, cũng tuyệt đối là c.h.ế.t sớm. Được như vậy ngự y đã vô cùng có bản lĩnh, các ngự y khác ban đầu đều cảm thấy Tiêu Vân Đình không sống quá hai mươi tuổi!

30 tuổi là còn chín năm —— còn phải nghiêm khắc dựa theo phương pháp ngự y nói mà điều dưỡng.

Điều này Tiêu Vân Đình lại không có khả năng làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play