Trình Khanh nghe Thôi Bằng nói chuyện văn nhã có lý, cũng không thô bỉ, liền biết đại thiếu gia Thôi gia cũng đã từng đọc sách.
Thôi gia có tiền, các thiếu gia Thôi gia không đọc sách biết chữ mới kỳ quái.
Nhưng mà sinh ý Thôi gia cần người trông nom, Thôi lão gia hiển nhiên không thể để mọi nhi tử đều đi khoa khảo nhập sĩ. Như Thôi Ngạn, nhân chiếm thân phận con vợ cả, có thể đi thư viện, khảo tú tài trúng cử nhân, tương lai còn muốn nhập sĩ làm quan.
Các nhi tử khác, như Thôi đại thiếu gia Thôi Bằng, lại chỉ có thể kéo dài con đường của Thôi lão gia, quản lý sinh ý Thôi gia, làm thương nhân.
Làm quan và kinh thương, địa vị xã hội chênh lệch quá lớn, nếu Thôi gia có mâu thuẫn, có lẽ do sự không công bằng như vậy dựng lên!
Trình Khanh giấu đi suy đoán của chính mình, hết thảy còn phải đợi nhìn thấy Thôi Ngạn lại nói.
Dù cho Thôi Bằng muốn thừa dịp Thôi lão gia sinh bệnh gây chuyện, lại dựa vào cái gì bắt ép được Thôi Ngạn?
Thôi Ngạn chính là cử nhân.
Nếu Thôi gia nội loạn, Thôi Ngạn vung tay hô một cái, ít nhất có một nửa người trở lên sẽ lựa chọn Thôi Ngạn, mà không phải nhi tử khác của Thôi lão gia……
Trình Khanh và Chu Hằng không chút do dự đi vào Thôi phủ, bộ dáng nghênh ngang, phảng phất thật là hai nhi tử Thôi lão gia đánh rơi bên ngoài đã trở lại, một chút cũng chưa coi chính mình như người ngoài.
Thôi Bằng cũng lấy ra quy cách cực cao chiêu đãi hai người, đặc biệt là Chu Hằng vừa vào cửa, bọn hạ nhân Thôi gia một ngụm một tiếng "cô gia" thập phần thân thiết.
"Tứ Lang bướng bỉnh, một bước cũng không chịu rời khỏi phòng gia phụ dưỡng bệnh, nếu các ngươi muốn gặp hắn, cũng chỉ có thể…… Ai, hai vị tới vừa lúc, khuyên nhủ Tứ Lang đi, chẳng lẽ ta là đại ca không biết hai chữ ‘ hiếu thuận ’ viết như thế nào sao? Bệnh tình phụ thân quan trọng, toàn bộ Thôi gia đồng dạng cũng quan trọng, nếu chúng ta không đồng lòng, người khác thừa dịp phụ thân bệnh nặng sẽ công kích Thôi gia."
Vào trong Thôi phủ, đại thiếu gia Thôi Bằng nói chuyện phảng phất càng không có băn khoăn, cùng Trình Khanh, Chu Hằng thành thật với nhau.
Trình Khanh gật đầu, "Ta và Chu huynh sẽ đi khuyên nhủ Thôi Ngạn, nếu Thôi gia có phiền toái, hắn cũng là nhi tử Thôi gia, sao lại để một mình đại thiếu gia bận trước bận sau được? Hắn thật là hồ đồ, sớm một chút lấy thân phận cử nhân ra, ta và Chu huynh không giúp được gì, còn có rất nhiều đồng môn, còn có các cử nhân thi hương cùng năm, ai không thể phụ một chút! Đại thiếu gia yên tâm, ta lát nữa thấy hắn, nhất định sẽ hung hăng mắng cho hắn khựng lại, mắng cho hắn tỉnh!"
Khóe mắt Thôi Bằng nhẹ nhàng giật một chút.
Trình giải nguyên này tuổi không lớn, lại rất không dễ tiếp xúc, làm Thôi Bằng nhớ tới đại thương nhân có sinh ý lui tới với Thôi gia.
Nói chuyện trong bông có kim, là đang báo cho hắn, không cần tự tiện động đến Thôi Ngạn, Thôi Ngạn là một cử nhân, có đồng môn.
"Hai vị xin theo ta tới."
Thôi Bằng không có tâm tình nhiều lời cùng Trình Khanh, nếu bàn về công phu miệng lưỡi, hắn chưa chắc là đối thủ của vị Giải Nguyên trẻ tuổi này, vậy nhiều lời vô ích.
Trình Khanh và Chu Hằng được Thôi Bằng dẫn tới chính viện nơi ở của Thôi lão gia.
Trình Khanh một đường âm thầm đánh giá, cũng không có phát hiện cái gì dị thường.
Thôi Ngạn ở Thôi gia hành động hẳn là tự do.
Vậy vì sao Thôi Ngạn vẫn luôn thủ Thôi lão gia?
Sinh bệnh nên đi mời đại phu, Thôi Ngạn cũng không biết chữa bệnh.
Cửa phòng chính viện bị mở ra.
Một cái bình hoa ném ra về phía Thôi Bằng, Thôi Bằng chạy nhanh nhảy dựng sang bên cạnh.
"Ngươi cái tên nghiệt tử này, còn dám xuất hiện, ngươi dám bước vào chính phòng một bước, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Đây không phải âm thanh của Thôi Ngạn, mà là một vị phụ nhân.
Nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, trong ngôn ngữ là hận thấu Thôi Bằng.
Thôi Bằng tránh thoát bình hoa, vẻ mặt xin lỗi: "Vừa rồi quên nói, Tứ Lang muốn đích thân hầu bệnh phụ thân, mẫu thân lại không phải yên tâm Tứ Lang…… Mẫu thân đối với ta có chút hiểu lầm, ta liền không đi vào."
Hóa ra người mắng chửi chính là Thôi thái thái.
Trình Khanh hiểu rõ, "Đại thiếu gia nhiều đảm đương, Thôi bá phụ bệnh nặng, bá mẫu cũng vô cùng lo lắng, tính tình khẳng định nóng nảy chút."
Thôi Ngạn và Thôi thái thái đều ở chính viện, Thôi Bằng ngược lại có thể tự do hoạt động, Trình Khanh hiện tại hoài nghi Thôi Bằng giam lỏng mẫu tử Thôi Ngạn.
Vậy Thôi Bằng đưa nàng và Chu Hằng tới là tưởng cùng giam lỏng?
Thôi Bằng không có lá gan này!
Ngũ lão gia cho nàng mượn hai mươi gia đinh, chỉ có mấy người đi theo phía sau nàng, hơn phân nửa đều chờ ở bên ngoài Thôi gia, nếu không thấy nàng đi ra ngoài, sự tình liền tương đối vui.
Trình Khanh vừa cất tiếng nói, người chính viện tự nhiên nghe thấy được động tĩnh.
"Trình Khanh?"
Là âm thanh Thôi Ngạn.
"Là ta, còn có Chu Hằng cũng tới! Chúng ta có thể đến thăm bá phụ không?"
Thôi Ngạn phảng phất cười cười.
"Vào đi, không ai ngăn cản các ngươi."
Thôi Bằng chắp tay, ý bảo không thể bồi Trình Khanh và Chu Hằng đi vào, sau đó chính mình xoay người rời đi.
Qua cổng không vào, thế nhưng cũng không hỏi thăm bệnh tình Thôi lão gia, giống như thật sự bị Thôi thái thái ném bình hoa dọa, khó trách Thôi thái thái mắng Thôi Bằng là nghiệt tử.
Nếu thật hiếu thuận, đừng nói một cái bình hoa, dù vượt qua núi đao biển lửa cũng phải đi đến trước giường bệnh của cha thỉnh an!
Trình Khanh và Chu Hằng vào cửa, chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới hiểu được Thôi Ngạn vì sao chỉ ra tiếng không lộ mặt.
Thôi Ngạn hiện tại không đi lại được!
Hắn ngay cả áo ngoài cũng không mặc, chỉ mặc áo trong và quần, đùi phải dùng tấm ván gỗ cố định, còn quấn một tầng vải.
Ánh mắt Trình Khanh trầm xuống, Chu Hằng đã buột miệng thốt ra:
"Thôi Ngạn, chân của ngươi……"
Thôi Ngạn nhếch miệng cười, "Không có việc gì, chỉ là bị ngã gãy chân, đã mời đại phu tới xem qua, thương gân động cốt một trăm ngày, dưỡng một chút, hẳn là không què được."
Thôi Ngạn nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Phụ nhân trong phòng lại che mặt khóc.
Vị này chính là mẫu thân của Thôi Ngạn, Thôi thái thái chính thê của Thôi lão gia.
Thôi Ngạn nửa dựa vào trên giường, trên giường còn có một nam nhân trung niên béo trắng, tròng mắt có thể chuyển, thấy Trình Khanh cùng Chu Hằng tới, yết hầu hô hô rung động, cố tình tay chân đều không thể nhúc nhích —— người này hẳn chính là Thôi lão gia.
"Bá phụ, bá mẫu!"
Không nghĩ ở dưới tình huống như vậy gặp phụ mẫu của Thôi Ngạn, thật là làm Trình Khanh không biết nói cái gì cho tốt.
Cũng may Thôi Ngạn còn rất lạc quan, sửa sửa chăn cho Thôi lão gia, còn có tâm tình nói giỡn: "Cha xem, huynh đệ của con chạy đến, mấy năm nay cha đưa con đi đọc sách không tốn bạc vô ích đi? Nhìn con rể con tìm cho cha, nhìn bằng hữu con kết giao, có phải tốt hơn nhi tử khác của cha rất nhiều hay không!"
Đôi mắt Thôi lão gia liều mạng chớp, khóe mắt đều ướt.
Trình Khanh phỏng đoán đây không phải cảm động, hẳn là tưởng ngồi dậy đánh Thôi Ngạn, cố tình không động đậy nổi.
Trình Khanh vốn dĩ tâm tình trầm trọng, bị Thôi Ngạn nói như vậy, cũng có chút thả lỏng: "Được rồi, ngươi không cần cố tình an ủi ta và Chu Hằng, nói đi, đây là có chuyện gì, ta thấy bệnh trạng của Thôi bá phụ rất giống trúng gió, chân của ngươi thật là ngã gãy sao? Ngươi và Thôi bá phụ một người sinh bệnh một người bị thương, hiện tại toàn bộ Thôi gia hẳn là do Thôi Bằng quyết định!"
Thôi thái thái nhắc tới chuyện này liền phải khóc, mắng Thôi Bằng là đồ c.h.ế.t bằm, lòng muông dạ thú, dự mưu đã lâu muốn đoạt lấy quyền chưởng gia.
Thôi Ngạn đều bị Thôi thái thái khóc cho đau đầu.
"Mẫu thân, ngài đi xem dược của phụ thân đã đun xong chưa, nếu ngài không nhìn, đại ca sai người động tay chân ở trong dược thì phải làm sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT