Tiểu nương tử Đại Ngụy hàm súc bảo thủ rất nhiều, đại khái chỉ có nữ tử thanh lâu mới dám nhào vào trong n.g.ự.c Đổng Kính Thu, các tiểu nương tử khác nếu ái mộ Đổng Kính Thu nhiều lắm cũng chỉ đưa một chiếc khăn tay gì đó thuyết minh tâm sự.
Di, tưởng tượng như vậy, nếu Đổng Kính Thu không có yêu thích dạo thanh lâu, có lẽ không chỉ là tình đậu sơ khai, cũng ——
Trình Khanh lại thêm ba phần vừa lòng với tỷ phu.
Trình Khanh cảm thấy trước khi kết hôn phong lưu hay không phong lưu không sao cả, sau khi kết hôn trung thành mới là quan trọng nhất, nhưng nếu Đổng Kính Thu chưa từng trải qua phức tạp, đối với Trình Tuệ tới nói càng có lợi nha.
Trình Khanh bảo Đổng Kính Thu ở trong đình ngồi xuống, nói chính mình có áng văn chương muốn nhờ hắn chỉ điểm, đi trở về mang đến.
Đổng Kính Thu ánh mắt u oán.
Hôm nay là thời điểm để chỉ điểm văn chương sao?
Ngươi thi hương trúng Giải Nguyên, bảo cử nhân đứng thứ hai như ta chỉ điểm, thật sự không phải đang ức h.i.ế.p người sao.
"Được."
Ở trong lên án không tiếng động của Đổng Kính Thu, Trình Khanh thong thả ung dung xuống sân khấu.
Đổng Kính Thu vừa ở trong lòng có ý kiến cậu em vợ không săn sóc, liền thấy đầu kia hành lang, một đạo thân ảnh chậm rãi đi tới, đúng là Trình tiểu thư hắn cực muốn gặp!
Chính mình sai rồi.
Trình Khanh không phải không săn sóc, mà là cậu em vợ săn sóc nhất toàn bộ Đại Ngụy!
"Đổng công tử."
"Trình…Trình tiểu thư."
Trình Tuệ vốn dĩ rất khẩn trương, thấy Đổng Kính Thu chân tay luống cuống, nàng chính mình không nhịn được liền cười.
Nàng cười, làm Đổng Kính Thu càng khẩn trương, đầy bụng kinh luân, cố tình không phun ra nổi một câu hoàn chỉnh, hắn…hắn có tài danh kia lại có tác dụng gì!
Trình Tuệ thầm than, Đổng công tử có một trái tim chân thành, điều này so với gia thế tướng mạo và công danh tài hoa của Đổng công tử càng lệnh người yêu thích hơn.
Trình Tuệ không đành lòng lại khiến Đổng Kính Thu quẫn bách vô thố, dứt khoát nói thẳng ý đồ đến đây, nàng hướng Đổng Kính Thu hành lễ:
"Đa tạ Đổng công tử hôm nay trước mặt người khác giữ gìn, Tuệ nương rất cảm kích."
"Đó là việc Đổng mỗ nên làm!"
Đổng Kính Thu nghĩ thầm chính mình có thể nào không tự nhiên hào phóng bằng một nữ tử yếu đuối như Trình tiểu thư?
Hắn lấy hết can đảm đi nhìn mặt Trình Tuệ.
Hắn nhìn Trình Tuệ, Trình Tuệ cũng đang nhìn hắn.
Tầm mắt hai người va chạm, đều phảng phất như bị lửa than đốt, lại chạy nhanh dời đi.
"Trình tiểu thư, việc ta có thể làm vì ngươi không nhiều lắm, nhưng không người bức ta, là chính ta muốn làm như vậy. Ngày…… Ngày sau, ta cũng sẽ che chở ngươi như vậy, không cho người khác ức h.i.ế.p ngươi."
Đổng Kính Thu buột miệng thốt ra ý nghĩ của chính mình, nói xong ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc.
Nếu hắn thật sự không nghĩ cưới Trình tiểu thư, mặc kệ mẫu thân bức bách như thế nào, hắn đều sẽ không đồng ý đi tương xem.
Là hắn đã sớm có lòng hiếu kỳ với Trình tiểu thư, muốn gặp Trình tiểu thư một lần.
Tết Trùng Dương, làm bạn mà đi.
Một đường ngắn ngủn nói chuyện với nhau, Trình tiểu thư so với trong tưởng tượng của hắn càng tốt hơn, cho nên hắn…… Đổng Kính Thu thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn với Trình Tuệ:
"Đã kết phu thê, Kính Thu sẽ không phụ người!"
Trình Tuệ nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Nhận được đáp lại, đầu Đổng Kính Thu oanh một tiếng liền nổ.
Lại cùng Trình tiểu thư ở chung một chỗ, hắn có lẽ sẽ thất thố, Đổng Kính Thu chạy nhanh chắp tay cáo từ.
Khi rời đi, hai chân hắn đi đường đều một cao một thấp, phảng phất như đang đi trong mây.
Trình Tuệ đứng tại chỗ xem bóng dáng hắn, cũng cảm thấy gương mặt chính mình nóng lợi hại.
"Khụ!"
Trình Khanh mượn cớ tránh ra sau đó mới hiện thân.
"Đại tỷ, đệ rất vừa lòng Đổng Kính Thu này."
Trình Tuệ chịu đựng xấu hổ trừng nàng: "Người ta lớn tuổi hơn đệ, sao lại gọi thẳng đại danh như vậy?"
Trình Khanh gật đầu như gà con mổ thóc.
"Đại tỷ nói rất đúng, đệ quá thất lễ, hôm nay đã trao đổi hôn thư, đệ hẳn nên đổi giọng gọi là Đổng tỷ phu mới đúng."
Trình Tuệ bị nàng cố ý trêu ghẹo, trực tiếp liền không phản ứng nàng.
Đại sảnh, Đổng phu nhân nhìn thấy nhi tử đi theo Trình Khanh dạo hoa viên sau lại một mình trở về, mặt mày còn hớn hở, liền đoán hắn đã được như ý nguyện gặp Trình đại nương tử.
Cũng không biết vợ chồng son có nói gì với nhau hay không?
Nam nữ trẻ tuổi đính hôn, ở trước khi thành thân không thể gặp mặt, hôm nay là Trình gia cố ý mắt nhắm mắt mở.
Chi tiết hôn sự thương lượng không sai biệt lắm, Đổng phu nhân cũng liền đưa ra cáo từ.
Chờ ra khỏi cửa Trình gia, Đổng phu nhân mới cười:
"Con đứa nhỏ này, chỉ kém khắc mấy chữ ‘ vừa ý Trình tiểu thư ’ lên trên mặt, có thể hơi chút rụt rè một chút hay không, chừa cho mẫu thân con chút mặt mũi."
Nói khiến Đổng Kính Thu tưởng nhảy ngựa đào tẩu.
Nhưng hắn cuối cùng cũng không trốn, còn thực tri kỷ đỡ Đổng phu nhân lên kiệu, trước khi mành kiệu rơi xuống còn trịnh trọng chắp tay thi lễ với Đổng phu nhân:
"Nhi tử đa tạ mẫu thân, mẫu thân vất vả."
Đổng phu nhân truy vấn hắn cảm tạ cái gì, Đổng Kính Thu lại không nói.
Đổng phu nhân cười ha ha, đây là cảm tạ chính mình tìm cho hắn một tiểu nương tử vừa ý làm thê!
……
Bởi vì Tề Duyên Tùng náo loạn một hồi như vậy, chuyện hai nhà Trình, Đổng kết thân ở huyện Nam Nghi mọi người đều biết.
Đều hâm mộ Trình đại nương tử số phận tốt, có thể tìm được hôn phu điều kiện ưu tú như vậy.
"……một mũi tên của Đổng công tử vọt tới, người nọ đương trường sợ tới mức đái ra quần!"
"Ha ha ha, cũng quá mất mặt, không thể so cùng Đổng công tử."
Nhị phòng, Chu lão phu nhân sau khi biết được Trình Khanh trúng Giải Nguyên, lại một lần nữa ngã bệnh.
Vừa dưỡng hơn phân nửa tháng, thật vất vả mới ổn định được nỗi lòng, có thể từ trên giường đứng dậy, chuyện đại nương tử và tài tử Tuyên Đô Đổng Kính Thu đính hôn truyền tới lỗ tai, lại kích thích bà đến quá sức.
Người khác thấy chính là bộ dáng tài hoa của Đổng Kính Thu, Chu lão phu nhân lại thấy gia thế của Đổng Kính Thu.
"Ông trời không có mắt, sao để nhà hắn tìm được thông gia đắc lực như vậy!"
Chu lão phu nhân bị tức giận đến bệnh vài lần đều cố vượt qua, chỉ bởi vì Trình Tri Tự trước đó đã nói với bà, Trình Tri Viễn sinh thời đắc tội quý nhân, nếu Trình Khanh nhập sĩ sẽ không tốt.
Vì thế bà liền chờ nha.
Chờ chờ, Trình Khanh thành Giải Nguyên.
Chờ chờ, Trình Tuệ phải gả cho Đổng Kính Thu!
Đổng gia kia không hiểu sao lại nhìn trúng một người con gái lỡ thì bị từ hôn, Chu lão phu nhân nghĩ đến mấy người Đổng gia làm quan ở trong triều, Trình Khanh có quan hệ thông gia đắc lực, nói không chừng quý nhân mà Trình Tri Viễn đã từng đắc tội thấy đối phó với Trình Khanh quá phiền toái, liền giơ giơ tay tạm tha cho Trình Khanh?
Chu lão phu nhân hoảng hốt khí đoản, bắt đầu làm yêu với hai đứa con dâu, muốn Trình Khuê lập tức thu thập hành lý vào kinh chuẩn bị thi hội, lại phải viết thư cho Trình Tri Tự, đưa Trình Khuê đến Quốc Tử Giám —— dù sao đãi ngộ Trình Khanh có, Trình Khuê cũng không thể thiếu.
Nhi tử có thể tiến vào Quốc Tử Giám đương nhiên là tốt nhất, Chung thị cũng không phản đối.
Nhưng bị bà mẫu cưỡng bách đi làm, trong lòng Chung thị liền rất không thoải mái, không thiếu được biện giải vài câu thay cho Trình Khuê:
"Khuê ca chính mình cũng thực để bụng ‘ cống giam ’ Quốc Tử Giám, sau khi yết bảng thi hương cũng không có lơi lỏng làm chuẩn bị, cần được chọn là ‘ cống giam ’ mới có thể lên kinh."
Chu lão phu nhân không cho là đúng: "Khuê ca chính mình khảo là một chuyện, các ngươi cũng nên khơi thông quan hệ giúp hắn!"
Chung thị có lệ vài câu, nói chính mình cần phải đi kiểm tra sổ sách, chịu đựng hỏa khí rời khỏi chính phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT