“Nếu cái c.h.ế.t của phụ thân bị định là ‘sợ tội tự sát’, con chính là con trai của người phạm tội, ba tỷ tỷ là nữ nhi của người phạm tội, dù triều đình không hỏi tội chúng ta, chúng ta cũng không có ngày lành!”

Trình Khanh liên tiếp chất vấn, Liễu thị không trả lời được.

Trình Tri Viễn vừa chết, Liễu thị liền rối loạn đầu trận tuyến, nàng biết bầu trời của chính mình đã sập, lại không dám nghĩ tình huống đến tột cùng đã hỏng tới loại trình độ nào.

Trầm mặc nửa ngày, nàng theo bản năng cãi lại:

“Khâm sai Trương đại nhân là người tốt, không có ngài ấy lên tiếng, chúng ta không thể vận chuyển quan tài của phụ thân con về huyện Nam Nghi. Phụ thân con vừa tự sát, trong huyện Giang Ninh liền tung tin vịt là phụ thân con tham ô bạc cứu tế, mỗi người trong huyện đều tránh chúng ta như rắn rết, con lại bị bệnh đến lợi hại, ngay cả đại phu y quán cũng không chịu tới cửa trị liệu, sau khi Trương đại nhân biết tình huống liền lấy danh thiếp của chính mình thế con mời đại phu. Tiểu lang, nương cảm thấy Trương đại nhân cũng không xấu.”

Trình Khanh gật đầu:

“Con cũng chưa nói Trương khâm sai nhất định là người xấu, chỉ là cách làm của ngài ấy con cũng không tán đồng. Phụ thân có thể tẩy được ô danh hay không, cũng không chỉ xem thái độ của nhà cũ bên kia, mà còn phải xem đấu tranh trong triều…… Mặc kệ Trương đại nhân là người tốt hay xấu, chúng ta ký thác toàn bộ hy vọng ở trên một người xa lạ, không bằng dựa vào chính mình đi nỗ lực, không ai có thể làm chỗ dựa cho chúng ta cả đời!”

Liễu thị hoàn toàn nói không ra lời.

Nàng từng coi trượng phu Trình Tri Viễn như bầu trời, nhưng trượng phu đã chết, không thể chân chính che chở nàng và các nữ nhi cả đời.

Thế đạo này, cô nhi quả phụ muốn sống thoải mái thì quá gian nan.

Đặc biệt là nữ nhân, trước khi xuất các phải xem nhà mẹ đẻ, sau khi xuất giá phải xem nhà chồng, hiện giờ gia đình nàng sa sút, ba nữ nhi sẽ phải đi đến nơi nào?

Đại nương tử còn đỡ, từ nhỏ đã đính thân với biểu huynh Tề gia, Tề gia ở ngay huyện kế bên, chờ đại nương tử thủ hiếu xong là có thể gả đến Tề gia, đó là người cậu ruột thịt của đại nương tử, nể tình Tề thị mất sớm, Tề gia cũng sẽ đối xử tử tế với đại nương tử.

Về phần Nhị Nương và Tam Nương, vốn trước đó cũng có nhà giàu huyện Giang Ninh chủ động muốn kết thân, nhưng Trình Tri Viễn vừa chết, đối phương lập tức liền phủi sạch quan hệ……

Liễu thị nghĩ đến đây, đầu óc cũng ầm ầm vang lên, trong lòng đè nặng một tảng đá lớn, suốt đêm lăn qua lộn lại không ngủ được.

Trình Khanh vốn cũng không trông cậy vào một lần nói chuyện là có thể thuyết phục được Liễu thị, Liễu thị ngủ không tốt, nhưng nàng lại không có áp lực tâm lý, một giấc ngủ tới bình minh.

Hôm nay, nàng tính toán đi bái kiến tộc trưởng Trình Ngũ lão gia.

Nhà cũ bên kia, kế tổ mẫu Chu lão phu nhân có địa vị lại có thủ đoạn, khẳng định sẽ không để cho một nhà Trình Khanh có thể sinh hoạt thư thái ở huyện Nam Nghi.

Nếu người nhà cũ gây phiền toái, cũng chỉ có ngũ phòng mới có thể ngăn chặn Chu lão phu nhân.

Trình Ngũ lão gia vì sao có thể ngồi ổn ở vị trí tộc trưởng, ngoại trừ bối phận của ông cao, sử xự công chính, còn bởi vì Ngũ lão gia là huynh đệ ruột thịt của Lục lão gia.

Trình Lục lão gia làm quan ở kinh thành, còn là quan lớn nhị phẩm, là người Trình thị Nam Nghi có chức quan cao nhất ở trong triều.

Vị nhị thúc kia của Trình Khanh, chỉ là tri châu ngũ phẩm, kém xa Trình Lục lão gia nhị phẩm.

Từ ngũ phẩm đến nhị phẩm, chênh lệch ở trong đó, tuyệt đại bộ phận quan viên Đại Ngụy đến khi về hưu cũng không san bằng được.

Chờ Trình Khanh đổi xong quần áo muốn ra cửa, Liễu thị từ cửa sau tiến vào, trong tay cầm hai chiếc hộp: “Con đi bái kiến ngũ phòng, sao có thể chỉ đi tay không được?”

Liễu thị muốn đi cùng Trình Khanh.

Trình Khanh lập tức cười: “Con đã biết mẫu thân chắc chắn sẽ duy trì quyết định của con mà.”

Không duy trì thì còn có biện pháp nào sao?

Lời nói dối là Liễu thị và Trình Tri Viễn cùng nhau thực hiện, ban đầu, hai phu thê cũng không trưng cầu ý kiến của Trình Khanh, hiện giờ Trình Khanh có chủ ý của chính mình, trừ phi bản thân Liễu thị ở trước mặt mọi người chọc thủng bí mật giới tính của Trình Khanh, nếu không, nàng căn bản không ngăn được Trình Khanh đi thi khoa cử ——

Người làm mẫu thân sao có thể để con của mình rơi vào tình thế bất lợi?

Liễu thị chú định chỉ có thể cùng Trình Khanh lên chung một con thuyền!

Trình đại nương tử nhìn mẫu thân và đệ đệ đã đồng lòng liền thập phần cao hứng, Trình Khanh và Liễu thị đi bái phỏng ngũ phòng, đại nương tử vén tay áo lên, muốn mang theo hai muội muội quét tước nhà cửa một phen.

“Tiểu lang mới mười ba tuổi đã phải khởi động cả gia đình thực sự vất vả, ba chúng ta là tỷ tỷ cũng không thể nhàn rỗi, cần ở trong khả năng cho phép làm chút sự tình cho gia đình. Nhị Nương, Tam Nương, về sau trong nhà không thuê nổi hạ nhân, mấy việc như giặt quần áo, nấu cơm đều phải do chính chúng ta làm, các muội có sợ vất vả không?”

Nhị Nương và Tam Nương đồng thời lắc đầu, “Đại tỷ không sợ, chúng muội cũng không sợ!”

Đại nương tử liền nói vài tiếng “tốt, tốt”.

Phụ thân qua đời quá đột ngột, gia đình các nàng gặp phải khốn cảnh cả trong lẫn ngoài, nhưng chỉ cần nhân tâm không tiêu tan, gia đình này sẽ không phân tán!

……

Trình Khanh và Liễu thị tới cửa bái phỏng, Trình Ngũ lão gia lại không ở nhà.

Thân là tộc trưởng Trình thị Nam Nghi, Trình Ngũ lão gia rất bận, Trình Khanh cũng không thất vọng, nàng gặp được Lý thị, phu nhân của Trình Ngũ lão gia.

Lý thị là phu nhân tộc trưởng, nhưng một chút cũng không kiêu căng, đối xử với Trình Khanh và Liễu thị thực hòa khí.

Nói đến Trình Tri Viễn, Lý thị còn rơi nước mắt, vị đường tổ mẫu này, so với vị kế tổ mẫu Chu lão phu nhân kia còn nhiều vài phần từ ái thiệt tình hơn.

Người khác biểu đạt thiện ý, Trình Khanh tự nhiên phải đáp lại.

Chuyện Trình Tri Viễn không thể hạ táng, Trình Khanh một chút cũng không oán trách trong tộc, Lý thị thấy thần sắc nàng không giống giả bộ, trong lòng lại nhiều thêm ba phần vừa lòng.

Hài tử thông minh sẽ không ai chán ghét.

Lý thị ra tới gặp khách, sợ nhất là mẫu tử Trình Khanh sẽ kêu khổ, lấy thân phận cô nhi quả phụ đưa ra một ít yêu cầu quá mức với trong tộc.

Kết quả ra ngoài dự kiến của Lý thị, mẫu tử Trình Khanh cái gì cũng chưa yêu cầu…… Như vậy, Lý thị lại nguyện ý chủ động cho một chút, dù sao ngũ phòng gia nghiệp lớn, từ khe hở ngón tay tùy tiện lấy ra một chút cũng có thể giúp đỡ được.

Lý thị thấy mặt Trình Khanh vàng vọt, thân thể cũng đơn bạc, biểu hiện của thiếu hụt khí, liền tặng Trình Khanh rất nhiều dược liệu bổ khí, trong đó, trân quý nhất là một gốc nhân sâm 50-60 năm tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play