Tạ An Ninh bị đánh cho tỉnh dậy, mỗi một nắm đấm hạ xuống da thịt, cậu đau đến không thể chịu được.

Vậy mà miệng cậu còn bị dán băng keo, muốn hét cũng không hét được.

Thiếu niên đẹp trai mặc đồng phục trường trung học Alva đang cao cao nhìn xuống cậu từ trên màn hình trong suốt: “Mày cho rằng mày vẫn còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ sao? Thân là một thằng hạ đẳng từ xóm nghèo cũng không biết tự soi gương, xem cái bộ dáng kinh tởm này của mày mà cũng dám đi yêu thầm Ninh Tu Cẩn.”

Nói xong, thiếu niên như nhớ tới cái gì, lại ra lệnh cho đàn em dẫm lên cổ chân mảnh khảnh của Tạ An Ninh, cậu ta nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tao quên mất, mày bây giờ có khi còn không mua nổi được cái gương.”

Tiếng xương cổ chân bị rạn vang lên, nhưng Tạ An Ninh đang bị năm người đè chặt xuống, không thể phản kháng được, cậu càng giãy dụa, tên đàn em dẫm càng mạnh hơn.

Những kẻ đè cậu xuống đều là nam nữ mặc cùng kiểu đồng phục với thiếu niên, bọn chúng xem cậu ta như thủ lĩnh, sai đâu đánh đó.

Tiếng chuông vào học vang lên, đám người rốt cuộc tha cho cậu, lại còn nói: “Tạ An Ninh, nếu lại để cho bọn tao biết mày đến gần Ninh Tu Cẩn trong phạm vi 50 mét, thì đời này của mày đừng nghĩ đến chuyện có thể đứng lên để đi học.”

“Thứ tiện nhân như mày mà sống chỉ có làm người ta phát tởm thôi.”

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?!

Rõ ràng là trước khi ngủ, cậu còn đang chạy bản thảo, chạy tới bốn giờ sáng thì tim đột nhiên đau quặn, con mắt tối sầm…… Trước khi mất ý thức hoàn toàn, cậu chỉ nghe thấy tiếng xe cứu thương.

[Đây là tương lai.]

[Tối hôm qua, kí chủ ngài bỗng đột tử, sau khi được hệ thống Nuôi Dưỡng Nam Thần kết nối, thì được đưa tới thế giới này.]

Ngay sau đó, một đoạn trí nhớ chảy vào trong đầu cậu.

Đây là thế giới tương lai, đâu đâu cũng thấy robot và người có dị năng. Để đánh giá thiên phú của một con người, ngoài chỉ số thông minh và học thức ra, cái quan trọng nhất chính là lực tinh thần.

Mà lực tinh thần của nguyên chủ lại là cấp E bỏ đi!

Nhưng tất cả cũng không ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của nguyên chủ, thân là con út của nhà họ Tạ thế gia hàng đầu, cậu ta không chỉ nhận hết cưng chiều của bố mẹ, ngay cả anh trai duy nhất của cậu ta cũng thiên vị đứa em trai đến mức làm người khác phải giận sôi gan.

Tạ Lâm Khê, anh trai của nguyên chủ, lực tinh thần SS biến thái, hai mươi tám tuổi được phong quân hàm chuẩn Tướng, là sĩ quan cao cấp trẻ nhất của Đế Quốc từ trước tới nay.

Bởi thế, dù biết rằng nguyên chủ có tính cách mẫn cảm tự ti, có chướng ngại giao tiếp xã hội, thành tích cả năm từ dưới đếm lên, tiền đồ chẳng có hy vọng gì, nhưng vẫn đầy người theo đuổi cậu ta từ nhỏ.

Và cũng vì có ông anh trai như vậy, nguyên chủ mới có thể đính hôn cùng thiếu gia của một đại gia tộc khác. Sau khi sinh ra, nguyên chủ được phát hiện là thiên phú không cao, nhưng bấy giờ, mọi thứ cũng đã trễ, bên kia cố kỵ mặt mũi Tạ gia nên cũng sẽ không từ hôn, dù sao đây là chuyện giữa hai gia tộc.

Nhưng tất cả huy hoàng đã biến mất chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đầu tiên là bố mẹ đột tử, ngay sau đó, cả anh trai cũng bất ngờ bị cuốn vào một cơn bão hố đen bỗng dưng bùng nổ. Nguyên thân mất đi tất cả che chở, bị gia tộc đuổi đi như một con chó mất chủ.

Cậu ta không có năng lực mạnh mẽ, cũng không có học thức uyên bác, ngay cả cách sinh hoạt căn bản cũng không biết, do trước đây được bao bọc quá đầy đủ. Đã thế ngay lúc đấy, vị hôn phu được định trước kia cũng tuyên bố từ hôn với cậu. Cuối cùng, một cọng rơm đè chết con lạc đà, tuyệt vọng và tăm tối cũng cùng kéo đến.

Khi nguyên chủ ở học viện bị làm nhục, cười nhạo, cũng là lúc thần tượng có thiên phú cấp A+ của toàn trường là Ninh Tu Cẩn đi ngang qua, hắn cau mày, tựa như đi ngang qua thấy chuyện mất hứng, dọa cho mọi người đều lùi bước, còn nguyên chủ lúc đấy thì đang ngây ra vì sợ.

Từ đấy về sau, Tạ An Ninh có hảo cảm rất mãnh liệt với Ninh Tu Cẩn, nhưng cậu ta không dám nói ra tình cảm thầm mến này, ai ngờ đến một ngày, từ một ánh mắt của cậu ta khi đang xem Ninh Tu Cẩn diễn thuyết, bạn cùng phòng đã hiểu hết tất cả, chuyện này trở thành đề tài hot trên diễn đàn của trường.

Nhất thời, cậu ta trở thành trò cười của toàn trường.

Mà Anders – bạn tốt của Ninh Tu Cẩn, cũng chính là thiếu niên xuất hiện trên màn hình lúc nãy – ra lệnh cho đàn em lôi cậu ta ra khỏi phòng ngủ một cách thô bạo, kéo thẳng vào WC, đóng cửa lại, đánh cho một trận.

Dù sao thì trong một trường trung học mà mỗi học sinh đều có bối cảnh quý tộc, trừ khi thành tích của bạn xuất sắc đến mức làm người ta sôi gan, thì học sinh nghèo không có quyền lên tiếng.

Thật sự là lận đận thê thảm.

Tạ An Ninh nén đau, gỡ băng keo khỏi miệng mình, cậu đứng lên nặng nhọc, cũng may là WC không có mùi gì kì lạ, do đây là trường trung học của quý tộc trong tương lai, thế mà có cả thiết bị sơ cứu đơn giản.

Cậu giải quyết vết thương qua loa xong, mới đến trước bồn rửa mặt, muốn xối chút nước lạnh để đầu óc đang mơ màng của mình tỉnh táo lại, sau khi rửa mặt, cậu ngẩng đầu lên, trong gương lại xuất hiện một gương mặt vô cùng kinh diễm.

Nguyên chủ vốn để tóc mái che mất hai mắt, do dính nước nên tóc mái rẽ sang hai bên, để lộ ra toàn bộ ngũ quan vô cùng xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt lại làm cho cậu có một loại khí chất u buồn không nói nên lời.

Chỉ cần người khác vừa nhìn thấy, trong chớp mắt sẽ muốn ôm người đẹp vào lòng, che chở thật kỹ.

Nguyên chủ có gương mặt siêu việt thế này, không đến nỗi bị hôn phu từ hôn, bị người người kỳ thị chứ?

Ký ức xẹt qua tức thì, nguyên chủ do tự ti nhát gan, nên cố ý để tóc mái dài, tư thế khoằm khoằm, hận không thể cuộn mình lại, hình như chỉ có như vậy mới cho nguyên chủ bị chướng ngại trong giao tiếp xã hội có cảm giác an toàn.

Tạ An Ninh không khỏi thở dài, có bố mẹ, anh trai và gia thế cỡ đấy, cần gì phải tự ti vì thiên phú cấp E, những kẻ khác dù có khinh thường sau lưng, cũng chỉ có thể hâm mộ, ghen tị, hận với nguyên chủ dù là đồ vô dụng cũng có một cuộc sống mà những kẻ đó với cả đời cũng không tới.

Mở thiết bị cá nhân ra, Tạ An Ninh đang định muốn xem thử bản thân sau khi bị đuổi ra ngoài rốt cuộc nghèo đến cỡ nào, thì cậu bị thông báo của trường học bung ra, chiếm đầy màn hình, nhắc rằng nếu cậu không qua được bất kỳ buổi thi lại nào của trường, cậu sẽ bị đuổi học.

Tắt thông báo đi, Tạ An Ninh xem số dư tài khoản.

Ba con số đỏ chót đâm mù mắt cậu.

Chút tiền này…… Đừng nói là có vượt qua được kỳ thi lại hay không, cậu chắc chắn đóng không nổi học phí năm chữ số của trường!

Thậm chí dựa vào chút tiền này, cậu có thể sống qua được tháng này không còn chưa biết được.

[Xin nhắc nhở một chút, việc phục hồi thiên phú lực tinh thần của ký chủ đã sử dụng rất nhiều năng lượng, cho nên xin ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, hệ thống sẽ rất có thể rơi vào trạng thái ngủ đông, mà thân thể của ký chủ sẽ có khả năng lớn xảy ra chuyện ngoài ý muốn…… Thậm chí là tử vong.] Giọng nói của hệ thống lại như đổ thêm dầu vào lửa.

Khoan đã…… phục hồi? Không phải lực tinh thần của nguyên chủ vốn là cấp E sao?

[Cơ thể của nguyên chủ vốn có thiên phú cấp S, trong quá khứ, do một số tác động từ ngoại giới mới hạn chế lực tinh thần yếu ớt như vậy.]

[Tuy lực tinh thần được nâng cao, nhưng cơ thể của ký chủ quá yếu đuối, vì vậy trước mắt chỉ có thể phát huy lực tinh thần cấp C bình thường.]

Lực tinh thần của nguyên chủ vốn chỉ là cấp E, nhưng xui là không có ai cùng cấp như vậy nên cậu ta mới bị phân biệt đối xử như thế, bây giờ, có thể khôi phục đến mức người bình thường đã là tốt lắm rồi, huống chi còn có thể tăng lên bằng cách rèn luyện thân thể, tương lai sau này chắc chắn có tiềm năng!

Đôi mắt đang sáng lên của Tạ An Ninh lại tối xuống, sắc mặt cũng sầm xuống theo, bị ngoại giới bóp chẹt lực tinh thần? Vậy cái chết của bố mẹ nguyên chủ có lẽ không phải là tai nạn.

Nên nhớ rằng, cậu ta vốn có thể kế thừa chức tước nhờ chiến công của anh trai, cho dù không còn sự che chở của Tạ gia thì vẫn có thể không lo áo cơm, nhưng bởi vì lực tinh thần cấp E, cậu ta bị gia chủ đương nhiệm của Tạ gia tính kế, để cho một đứa em họ có lực tinh thần cấp A thế vào.

Mà dù cậu ta có là người thường, Tạ gia cũng sẽ không trắng trợn làm thế, cả cái nhà đó ngang ngược như vậy, đúng là ỷ vào việc cậu là một tên vô dụng dưới đáy xã hội, cả đời không thể xoay chuyển.

Cậu hiện tại không có thực lực để đi điều tra hết thảy hay đi lay động Tạ gia lớn như cây đại thụ, kiếm tiền và sống sót mới là mục tiêu hàng đầu!

“Hệ thống, mày nói nhiệm vụ là có chuyện gì?”

[Tiêu chuẩn để đánh giá và xác định ký chủ có thể trở thành nam thần của bản hệ thống dựa trên độ nổi tiếng, chỉ cần độ nổi tiếng đạt chuẩn, ngài có thể rút thăm trúng thưởng, quà tặng bao gồm thiên phú, đạo cụ không-thời gian, xin ký chủ cố lên!]

Độ nổi tiếng? Tạ An Ninh thở phào, ít nhất thì đầu tiên là mạng nhỏ của cậu được bảo vệ rồi, phải biết rằng khi còn ở trái đất, Tạ An Ninh là một tác giả có chút tiếng tăm trong văn học mạng, tuy so ra vẫn kém những tác giả nổi nhất như Cho Ba Thìa Đường (*), Tôi Ăn Cà Chua (**), nhưng bầu chọn mỗi tháng đều lọt vào top 5, fan cũng khá đông.

(*) Cho Ba Thìa Đường: là Đường Gia Tam Thiếu, tiểu thuyết gia văn học mạng Trung Quốc, tác phẩm nổi tiếng nhất của anh là Đấu La Đại Lục.

(**) Tôi Ăn Cà Chua: là Ngã Cật Tây Hồng Thị, tác giả văn học mạng, hiện đang là tác giả bạch kim trên Quidian.

[Kích hoạt nhiệm vụ tân thủ 1: Mời ký chủ đạt độ nổi tiếng 10.000 người hâm mộ trong vòng 3 ngày, sau khi hoàn thành sẽ có được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.]

Cái gì?! Ba ngày!

Cho dù cậu bây giờ có đặt bút viết truyện mới đi nữa, thân là tác giả mới toanh, không có đề cử hay độ nhận biết, thì làm thế nào để 10.000 người trở thành fan của cậu đây.

Tạ An Ninh sợ hãi, nhanh chóng tìm kiếm tin tức về thế giới này trên thiết bị cá nhân, rốt cuộc cậu cũng tìm được cách…… đó là làm streamer.

Do khoa học kỹ thuật phát triển, bây giờ đâu đâu cũng thấy các loại trò chơi sử dụng hình ảnh thực tế ảo, và nương theo đó, livestream game trở thành việc hot, phải biết rằng, trong thế giới này, gần như ai ai cũng chơi game.

Cho dù không có điều kiện để chơi game thực tế ảo thì mỗi người đều có thể chơi game bằng thiết bị cá nhân.

Trong đó, một trò chơi thịnh hành nhất, chính là game robot, Xâm Lược Vũ Trụ.

Trò chơi này được đón nhận rộng rãi như thế, nguyên nhân không chỉ bởi tính giải trí của nó, mà là vì số liệu của robot trong game đều do Đế Quốc cung cấp, rất gần gũi với thực tế. Trong game, ta không chỉ được hưởng thụ khoái cảm của trò chơi, mà còn có thể rèn luyện lực tinh thần và kỹ năng điều khiển robot của bản thân, thậm chí có một số ít trường học yêu cầu học sinh chơi trò chơi này.

Trò chơi này quả thật là đo ni đóng giày cho cậu, phải biết rằng, lực tinh thần của cậu được hồi phục nhưng vẫn chưa thể vận dụng trong đời thật, nhưng trong game thì lại khắc phục hoàn mỹ nhược điểm đó.

Mở website streaming lớn nhất ra, streamer nổi nhất trong game này có tận vài tỷ khán giả, Tạ An Ninh có hơi choáng.

Nhưng mà tính theo dân số của vũ trụ thì đây cũng chỉ bình thường thôi, hơn nữa để đạt tới trình độ này, có lẽ thành tựu ngoài đời của người đó phải rất lợi hại…… Cậu căn bản không dám tham nhiều khán giả như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống là được rồi, tiện tay kiếm luôn khoản tiền đầu tiên.

Nghĩ là làm, Tạ An Ninh lập tức kéo cơ thể đau đớn rời khỏi trường học, đi vào quán cafe internet gần nhất.

Nên nhớ rằng, cậu hiện giờ không có thiết bị để chơi game holographic, chứ đừng nói là thiết bị để livestream, mà quán cafe internet của tương lai lại có thể cung cấp tất cả.

Nén đau trong lòng, cậu vét sạch tiền trong thiết bị cá nhân ra, Tạ An Ninh đội mũ holographic lên đầu.

……

“Trong ba tháng xông lên hạng nhất khu này” chính là tên của phòng livestream, Tạ An Ninh bắt đầu livestream.

Là một trò chơi đồ sộ, Xâm Lược Vũ Trụ chia thành nhiều khu vực dựa trên hệ thiên hà, tới cuối năm, từng khu sẽ có mười cao thủ hàng đầu được vinh dự đại diện cho thiên hà đó, đi thi đấu ở đấu trường toàn vũ trụ, chân chính thể hiện cái tên “Xâm Lược” của trò chơi! Thật là tràn đầy nhiệt huyết!

Khu vực của Tạ An Ninh xếp thứ 53 năm ngoái, đứng ở vị trí giữa. Cho dù thế, cao thủ toàn khu cũng có rất nhiều.

Nên nhớ, một khu vực có thể có đến gần 10 triệu người!

Xếp thứ nhất toàn khu, căn bản là nhiệm vụ bất khả thi.

Giật tít câu view đều là mánh lới để hấp dẫn người xem, cậu mặc kệ mình có làm được hay không, vì hoàn thành nhiệm vụ mà hy sinh chút liêm sỉ thì có xá gì, huống chi Tạ An Ninh chưa bao giờ có liêm sỉ.

Lo lắng vấn đề an toàn, Tạ An Ninh sợ bị người quen nhận ra, lúc livestream dĩ nhiên sẽ giấu mặt, cậu đồng thời đăng ký một tài khoản mới, lấy đại cái tên “gọi ta đây là bố”, cái tên này chủ yếu là để phù hợp với hình tượng ngạo mạn khi livestream. Chuyện bảo vệ thông tin cá nhân dĩ nhiên đều nhờ hệ thống.

Bấm nút để vào trận vòng loại, trò chơi chính thức bắt đầu.

Đây là trò chơi thể thức đồng đội 2 vs 2, bản đồ được chọn ngẫu nhiên, chỉ cần đánh chết hai người bên địch và bên còn lại phải có một người sống sót thì mới coi như chiến thắng.

Nếu là tay chơi lâu năm và có nhiều điểm trong game, họ có thể dùng điểm để đổi robot và trang bị tốt trước khi trận đấu bắt đầu, thậm chí người chơi hệ phú hào còn có thể đập nhiều tiền để chọn bản đồ quen thuộc cho bản thân.

Nhưng làm tân thủ không xu dính túi như Tạ An Ninh, dĩ nhiên là bị hệ thống xếp mặc định cho dùng robot kiểu cũ đã bị đào thải từ lâu.

Thẻ trải nghiệm robot trong nửa tháng – loại rẻ nhất hiện nay chỉ cần 30 tệ là đủ, cho dù là người nghèo cỡ nào vẫn có thể mua được.

Thế mà Tạ An Ninh…… không mua được.

“Cái gì vậy, trong ba tháng xông lên hạng nhất khu này, tui tưởng là vị cao thủ nào lên livestream, nên mới kích động đi vào. Kết quả là thằng nhóc tiểu học nào trốn học à, chậc chậc…… dùng robot lỗi thời để thi đấu vòng loại? Thằng nhóc này chắc đang mơ rồi, thế này mà ba tháng xông lên hạng đầu thì đúng là kỳ tích. Khuyên nhóc thế này, nghe bố nói đây, học sinh tiểu học thì nên lo học hành chăm chỉ đi, không có tiền còn đi chơi robot gì nữa.”

Bình luận trực tiếp đầu tiên chạy qua, không che dấu chút nào ý chọc ngoáy.

Tạ An Ninh không quan tâm, cậu điều khiển robot, thử thăm dò bước vài bước, do lần đầu tiên dùng và còn quá mới lạ, một bước của robot lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt.

Lại có thêm vài người bị tên phòng thu hút vào, vừa lúc thấy cảnh đấy.

“Ha ha ha ha ha, chủ phòng theo con đường tấu hài à?”

“Kỹ thuật kém như chủ phòng thì cũng không phải chưa thấy qua, nhưng kém đến độ đi đường cũng không xong thì chủ phòng là người đầu tiên đấy, anh khuyên chú nên đổi tên phòng thành xông lên hạng nhất đếm ngược toàn khu đi, nói không chừng còn có thể thu hút kha khá mấy đứa phế như chú đến xem đấy.”

“Nói thật, cu em 5 tuổi nhà tui có kỹ thuật còn tốt hơn chủ phòng đấy, xin mấy ông, đừng có sỉ nhục học sinh tiểu học chứ!”

Tạ An Ninh ngay từ giây đầu tiên bắt đầu livestream đã tắt thông báo bình luận mới, bởi vậy cậu không biết khán giả đang xem stream có thái độ gì, mà có biết thì cậu cũng chẳng buồn phản ứng…… Dù sao chuyện này cũng nằm trong dự liệu của cậu.

Tạ An Ninh bắt đầu thích ứng với cảm giác mới lạ trong thế giới hư cấu. Hơn nữa, cậu còn có thể cảm nhận được, lực tinh thần bị ức chế ngoài đời thật, nhưng trong thế giới hư cấu thì cậu có thể thoải mái phóng thích ra, chỉ một cái nhìn mà có thể thấy được cảnh sắc ở nơi xa tít tắp, thậm chí trong lòng cậu còn có cảm giác, nếu cậu mở rộng lực tinh thần của mình ra ngoài, cậu sẽ còn có thể thấy được nơi xa hơn.

“Thật là quá lợi hại……” Trong lòng Tạ An Ninh lập tức sinh ra hứng thú càng mãnh liệt hơn đối với lực tinh thần.

Mà cùng lúc đó, đồng đội của Tạ An Ninh là “Thu Thủy Trường Thiên” cũng chú ý đến cái tên “gọi ta đây là bố” thế mà đang thản nhiên đi bộ từ bên kia đến, không có chút sợ hãi bị địch đánh lén.

Ngay cả động tác đi cũng không làm được, vừa nhìn là thấy ngay đây là một con gà mờ, cậu ta lập tức thấy khó chịu, cứ thế sinh ra ác cảm với Tạ An Ninh, “Kỹ năng chả ra làm sao mà dám đến thi đấu vòng loại, có khi nào là học sinh tiểu học không, trận này không cần xem cũng biết kết quả.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play