Tớ có cả Cậu và Thanh Xuân - Minh Tiên

C1: Tiếng Guitar và sự điển trai ấy


1 tháng


Hôm nay là sinh thứ 15 của tớ, một ngày đặc biệt trong cuộc đời của mình, tớ được mọi người tặng rất nhiều quà cáp lớn nhưng tớ đặc biệt thích cuốn sổ tay mà mẹ tặng cho chính mình. Từ hôm nay tớ sẽ bắt đầu viết nhật kí và kể về cuộc sống hàng ngày của mình nhé.

Xin chào, tớ tên là Linh, mọi người hay gọi tớ là Linh Sứa, cậu biết vì sao không? Vì tớ sẽ hữu một giọng hát trong sáng và thuần khiết như một chú sứa vậy. Năm nay tớ 15 tuổi đang là học sinh cuối cấp 2 và chuẩn bị thi vào cấp 3. Nói về ngoại hình, tớ khá ưu nhìn với làn da trắng, lọn tóc xoăn đen, tớ thì không được cao cho lắm nhưng tớ có chiếc răng nanh nhọn cực kỳ đặc biệt nên mỗi lần cười đều sẽ rất là đẹp. Về học tập, tớ giỏi từ văn học cho đến văn nghệ, tớ luôn đứng đầu toàn khối với điểm tuyệt đối, vì có giọng hát trời phú nên tớ hát rất hay nên hay được tham dự các buổi văn nghệ tại trường. Tớ sống với dì từ năm lớp 8. Bố tớ đã có gia đình riêng sống rất hạnh phúc và họ cùng quan tâm tớ. Còn mẹ tớ thì đi đến một nơi rất xa, nơi mà mẹ luôn nhìn thấy tớ.

Cái nóng oi ức của mùa hè khiến tớ cảm thấy thật khó chịu, dì tớ đã đi làm từ sớm, tớ thì ở nhà ôn bài để chuẩn bị thi vào một trường chuyên. Cái thời tiết không thể yêu thương này khiến tớ bật dậy mở máy lạnh và uống một cốc nước đá. Mùa hè ở Hà Nội nó oi bức đến mức cháy da cháy thịt tớ vậy. Đang ngồi say sưa làm bài có một tin nhắn gửi đến:  

“ Sứa ơi, tí tớ đèo cậu đi mua sắm với tớ nha ”

Hoá ra đó là con bạn thân tớ, nó tên là Dương, chúng tớ chơi với nhau từ nhỏ. Tớ chỉ dùng duy nhất 3 từ miêu tả nó “ Bố nó giàu ”. Con bé thường hay rủ tớ đi shopping mua rất nhiều đồ hầu như là cho tớ. Bố mẹ con bé cũng quý tớ lắm 2 bác đều thích tớ sang chơi với họ.

Đồng hồ điểm đúng 5h chiều, thời tiết đã dịu đi rồi nhưng vẫn còn vương vấn tia nắng trên ngọn cây, một chiếc xe ô tô đi đến trước cổng nhà tớ, chính là Dương, con bé đến đón tớ đi mua sắm. Nói rồi cô bé nhảy từ trong xe ra, bước vào nhà tớ hỏi dì tớ rằng tớ có nhà không rồi lao thẳng lên phòng tớ. Thấy tớ con bé khoác vai 

_ Sứa nè, chúng ta đi mua ít đồ nhé, hôm gì qua trung tâm thương mại tớ thấy một cây violin đẹp lắm.

Nó nói vậy thôi chứ tớ biết để dụ tớ đi shopping cùng con bé thì tớ chỉ hứng thú với 2 thứ đó là nhạc cụ và âm thanh chứ nói về quần áo giày dép tớ không hứng thú để ý lắm. 

Nói hoài tớ cũng đồng ý đi với bạn cho vui. Vừa tớ nơi, cô bé lôi ngay tớ vào shop quần áo lựa chọn cho tất mấy bộ váy ở đó. Nói là mấy bộ chứ gần như mua hết cả quán. Một lúc sau, cô bé bước vào cửa hiệu túi sách, đẹp, rất đẹp, bao nhiêu hãng túi xách lớn và nổi tiếng được bày trên kệ, mỗi chiếc túi rơi tầm 50 triệu đến 1 tỷ 2 hoặc cao hơn còn có. 

_ Sứa thấy cái nào đẹp cứ chọn nhé.

Bao nhiêu đống đồ mua con bé ném tất cho vệ sĩ mình cầm, 2 tay anh ấy đã xách một đống đồ rồi nhưng khổ nổi con bé vẫn muốn mua tiếp.

Tớ đi quanh quanh quán nhưng hầu như không để tâm lắm. Đang tìm cách nào để chuồn thì tớ nghe được một tiếng nhạc, chính là giurta, âm thanh lặp đi lặp lại nhiều lần, hình như ai đó đang sáng tác nhạc. 

Tớ mê mẩn đi theo âm thanh đó xuống sảnh, người đang sác tác bài hát đó đang ngồi dưới đài phun nước. Tớ miên man bước tới, sau khi bước đến gần người đó tớ bất chợt nhận ra đó là một chàng trai thanh tú. Anh ấy đẹp lắm, mái tóc đen gẩy sợi bạch kim trông vô cùng ấn tượng và điển trai, tớ bị cả âm nhạc lẫn nhan sắc ấy cuốn vô.

Khi anh ấy đàn xong tớ ngồi xuống ghé hỏi anh

_ anh ơi, cho em biết bài hát ấy tên gì không 

Anh mỉm cười, nụ cười ấy đẹp quá

_ anh chưa đặt tên cho bài hát vì nó chưa hoàn thiện, cảm ơn em đã để ý đến anh.

Nói rồi anh ấy đứng dậy cầm cây đàn và bước về phía đám đông, tớ vẫn ngây người vì sự điển trai cũng như bài hát thơ mộng đó.

Một lúc sau, tiếng Dương vang vọng gọi tìm tớ vì sợ tớ đi lạc vì khu này khá là rộng. Tớ giật mình vì khi nãy chưa kịp xin thông tin liên lạc của anh ấy, quả nhiên là mê trai hết thuốc chữa mà.

_ Sứa nè, cậu chạy đi đâu vậy.

Dương chạy tới hỏi thăm tớ, tớ lắc đầu bảo không sao, tớ xuống hít thở bầu không khí cho đỡ bí bách mà thôi.

Dương cho tớ một đống quần áo giày dép đắt tiền nhét vào tay tớ lúc đưa tớ về nhà. Tớ để lên ghế sofa rồi chạy lên phòng. Tớ vẫn say sưa bài hát đó, cả nụ cười đó nữa.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play