Anh không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ em, nên anh đã bỏ bữa trưa và quay lại phim trường. Khi đến lượt diễn của Nhậm Bạch, anh đã nghỉ ngơi một lúc liền mơ thấy em nói với anh, nói rằng em hối hận, em chỉ bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc, em căn bản không có khả năng ở bên cạnh anh. Khi tỉnh dậy, anh lập tức chạy trở lại phòng để tìm em, em vẫn đang ngủ. Anh ngồi đợi cho đến khi đạo diễn gọi điện thoại. Cho đến khi anh quay lại, em luôn quay mặt đi, không muốn nhìn anh. Và anh nghĩ rằng đó không phải là giấc mơ, mà là do tiềm thức của anh biết rằng em cũng không….
Tô Trăn không nói thêm gì nữa, anh cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn của mình và thể hiện con người mềm yếu và hèn nhát nhất của mình trước mặt Dung Phi.
“Em tránh mặt anh là vì… chúng ta đã lên giường, em là người bị thượng, em không thoải mái lắm trong lòng.” Dung Phi nói rất thẳng thắn về cảm xúc thật của mình, “Nhìn vào việc anh thích em đến vậy, em cho phép anh hôn em một cái.”
“Không thể thêm chút nào nữa ngoài một nụ hôn sao?” Tô Trăn nở nụ cười hiền dịu.
“Tuyệt đối không thể.” Dung Phi lời lẽ kiên quyết, cậu không thể chịu đựng thêm một lần vất vả nào nữa.
Tô Trăn nghiêng người về phía trước, chiếm lấy môi Dung Phi. Nụ hôn này không còn cuồng nhiệt và thô bạo nữa mà thay vào đó là sự dịu dàng và lưu luyến. Tất nhiên, cái gọi là quyền “hôn” của Dung Phi đã bị Tô Trăn khiêu chiến. Anh hôn Dung Phi, nhẹ nhàng mút lấy môi cậu, cho đến khi Dung Phi quay đi và hét lên “dừng lại”, Tô Trăn vẫn hôn cậu một lúc với nỗi nhớ nhung, quyến luyến.
Vài ngày sau, cuộc sống của Dung Phi khá là thoải mái, cánh tay phải dần hồi phục, cậu có thể tự cầm đũa ăn. Mà Dung Phi cũng có thể đến phim trường để xem Tô Trăn đóng phim.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT