Ôi mẹ ơi… Ôi mẹ ơi… Dung Phi ngã nằm ngửa trên đất, giọng run rẩy dữ dội, một tay xoa xoa mông của mình, toàn thân co quắp lại.
“Tiểu Phi!” Tô Trăn chạy nhanh đến bên cạnh Dung Phi, giữ chặt lấy bàn tay của cậu, thấy trán Dung Phi toát đầy mồ hôi lạnh và máu rỉ ra từ kẽ ngón tay thì nhíu mày lại.
“Chuyện… chuyện gì thế…” Phương Đại Đồng vẫn đang cầm lọ dưa cải, không phản ứng kị chuyện gì đang xảy ra.
Những nhân viên công tác khác đều bỏ hộp cơm xuống và chạy lại đến xem, Trần Tư Nhạc đẩy đám đông ra, liếc thấy chiếc đinh trên ghế con, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì! Gọi điện thoại nhanh đi!” Tô Trăn ngẩng đầu lên gầm lên, mọi người giật mình, đây là lần đầu tiên thấy Tô Thiên Vương nổi giận.
Mọi người vội vàng lôi điện thoại di động ra nhưng càng gọi thì đường dây điện thoại lại càng bận.
Trần Tư Nhạc khuỵu đầu gối xuống bên cạnh Dung Phi, anh ta hơi bẻ tay Dung Phi thì thấy máu thấm ra, xem ra vết thương đâm rất sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT