“Đi thôi, Đại Bảo, Nhị Bảo, chúng ta đến nhà ông nội!” Chu Mãn Duệ ôm Tam Bảo, sau đó nói với hai anh em.
“Dạ, đến nhà ông nội!”
Sau khi bọn họ đến nhà họ Chu, nhìn thấy con trai út và cháu trai bảo bối của mình đến chơi, bà Chu vui vẻ nói: “Chờ một lát trong thôn sẽ phân chia lương thực, lần này cũng xem như có lương thực ăn rồi, đúng rồi, Như Lan sao không đến đây cùng mấy đứa vậy?”
Lưu Quế Hoa lập tức cười trên nỗi đau của người khác, cô ta nhỏ giọng nói, “Chắc chắn là thấy chúng ta được chia lương thực, còn cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không được nhận cái gì, nên không có mặt mũi đến chứ gì!”
Mặc dù giọng nói của cô ta rất nhỏ, nhưng mọi người đều đang ở trong nhà, nói gì cũng có thể nghe thấy được, cho nên lúc này mọi người đều nghe thấy.
Chu Mãn Quốc nghe thấy vợ mình ở trước mặt lão tam nói vợ lão tam như vậy, anh ấy lập tức đỏ mặt mắng: “Cô đúng là đồ nhiều chuyện, đều là người một nhà cả, mấy lời này mà cô cũng nói ra được!”
Còn bà Chu cũng sợ cô ta chọc con trai út của mình tức giận, liền trừng mắt chửi ầm lên: “Lưu Quế Hoa, lần sau cô lại nói mấy lời này, liền cút về nhà mẹ đẻ của cô ở mấy ngày cho tôi, cô nghĩ bà đây không trị được cô đúng không!”
Lưu Quế Hoa không sợ chồng mình bởi anh ấy là một người hiền lành, cả nửa ngày cũng không dám xì hơi một cái, nhưng mà cô ta có một khắc tinh, đó chính là mẹ chồng.
Chỉ cần bà Chu mắng một câu, cô cũng không dám làm vậy nữa, ai bảo quyền lớn trong nhà đều nằm trong tay mẹ chồng, cô ta không nghe lời liền để cô ta đói vài bữa, cô ta liền ngoan ngoãn nhận sai.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT