Mỗi lần ở bên cô, ánh mắt anh đều sẽ vô tình rơi trên người cô, nhìn thấy cô dịu dàng đút cơm cho Tam Bảo, dịu dàng nói chuyện với bọn nhỏ thì anh đều nhịn không được nhìn cô chăm chú.
Rốt cuộc cũng đến ngày bận rộn cuối cùng, thóc lúa của cả nhà đều đã thu hoạch xong, sau đó lại bắt đầu xay thóc, cuối cùng thu gom hết vào trong bao.
Chờ mọi việc xong xuôi, trưởng thôn kêu Chu Mãn Duệ tới, “Mãn Duệ, ngày mai trong thôn nộp lương thực, cậu theo chúng tôi vào huyện, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ không cân thiếu lạng của chúng ta.”
Chu Mãn Duệ gật đầu đồng ý, anh hiểu ý của trưởng thôn, rốt cuộc anh cũng là sĩ quan trong quân đội, vào huyện người thu lương thực nhìn thấy anh, cũng không dám ép cân, ít nhất cũng có thể đối xử công bằng.
Đến tối khi trở về ăn cơm, Chu Mãn Duệ hỏi: “Ngày mai tôi sẽ vào huyện, có cần tôi mua gì cho cô không?”
“Không cần, không có gì cần mua, hiện tại trong nhà có đủ rồi.” Trình Như Lan nghe thấy anh nói, trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ cô từ chối, thật sự bây giờ cô không cần bất cứ thứ gì, thiếu cái gì thì có hệ thống không gian cho cái đó, có thể dùng điểm tích lũy để đổi, thật sự rất tiết kiệm chi phí.
Chu Mãn Duệ nghe thấy cô từ chối, không nói thêm gì nữa, trong lòng lại thêm một trận buồn phiền, bây giờ anh không biết làm cách nào để phá vỡ tình trạng hiện tại này của họ, tuy là vợ chồng, nhưng mỗi ngày đều ngủ riêng, hữu danh vô thực.
Anh muốn đối xử tốt với cô, cũng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết là cô thích gì.
Buổi tối sau khi Trình Như Lan tắm rửa xong, cô ôm Tam Bảo tự động trở về phòng ngủ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play