Sau đó cô bỗng nhớ tới một chuyện, liền dặn dò mấy đứa nhóc: ”Nhưng mà có một chuyện, mấy đứa phải ngoan ngoãn đồng ý với mẹ.”
Nhìn đám nhóc gật gật đầu, cô mới nói tiếp.
“Về sau nhà mình ăn cái gì, cũng không cần nói cho người khác biết, nhớ chưa?”
Hiện tại cuộc sống không tốt lắm, nếu người ta biết nhà cô ngày nào cũng ăn ngon như vậy, nhất định sẽ ghen ghét, nhân tâm là thứ không lường trước được, đến lúc đó khẳng định sẽ kéo phiền phức tới.
Nếu về sau người ta không có gạo ăn, lại nghĩ quẩn chạy đến nhà cô trộm hoặc cướp, mà Chu Mãn Duệ không có nhà, trong nhà chỉ có cô nhi quả phụ thì nhất định họ sẽ gặp nguy hiểm.
“Vì sao vậy mẹ?”
Nhị Bảo dẩu cái miệng nhỏ hỏi.
Nhóc rất thích khoe với người khác nhà mình có đồ ăn ngon, làm những đứa trẻ đó hâm mộ nhóc, bây giờ mẹ lại nói không được khoe ra nữa, làm nhóc rất tò mò, lập tức hỏi.
“Nếu người khác biết nhà chúng ta mỗi ngày đều ăn ngon, vậy sẽ đến cướp chúng đi, như vậy về sau mấy đứa liền không có cái gì ăn nữa rồi!” Trình Như Lan cố ý nói như vậy với bọn trẻ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play