Nhị Bảo thấy mẹ còn có anh cả và Tam Bảo đều học chung một trường học, chỉ có một mình cậu là học ở trường khác, ấm ức mà nói: “Mẹ, mọi người đều học chung một trường, chỉ có con là học ở trường khác, quá không công bằng rồi!”
“Ha ha, con cái đứa nhóc này! Ấm ức gì chứ, khoảng cách giữa hai trường lại không xa, chờ đến ngày con được nghỉ thì có thể qua đây tìm chúng ta chơi, hoặc là chúng ta có thể qua bên trường học của con để tìm con!”
“Con biết, chỉ là ba người đều học cùng một trường, một mình con ở trường khác cũng rất cô đơn mà!”
“Được rồi, không cần dong dài nữa đâu, đi thôi, bây giờ đi qua trường con báo danh cho con.”
Chu Mãn Duệ thấy đứa thứ hai vẫn còn ấm ức, lạnh mặt nói một câu.
Đứa con này thì có gì mà ấm ức chứ! Ít nhất khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa, ngày thường nếu như không có việc gì còn có thể thấy mặt nhau, đâu giống như anh và Kiều Kiều ở nhà, ngày thường còn chẳng được thấy mặt, nhiều năm như vậy anh và vợ vẫn chưa từng tách nhau ra.
Nghĩ đến thì trong lòng lại khó chịu! Đặc biệt là ngày mai anh và Kiều Kiều còn phải ngồi xe lửa trở về, phải mất rất lâu mới có thể gặp lại vợ mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play