Những ngày sau đó, cách mấy ngày Trình Như Lan lại tới mang lương thực và hỏi thăm sức khỏe của mấy ông bà. Sau đó, thuận nước đẩy thuyền mà biết được mấy ông bà là giáo sư của trường đại học Thanh Hoa, Bắc Đại thì liền nói ra ý tưởng để mấy ông bà dạy các con cô học.
Nhưng lại có vấn đề phát sinh là nếu để các con cô tới trạm rác học thì rất bất tiện. Mà mang các ông bà tới nhà của cô thì lại càng không được, tuy Manh Manh có thể tạo ảo cảnh để người ngoài không biết nhưng các ông bà sẽ sống trong sự lo sợ bị người khác phát hiện ra, cô lại không nỡ làm thế. Nên mấy ông bà liền nghĩ tới việc dạy Trình Như Lan học rồi để cô về dạy cho các con của mình, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề này. Trình Như Lan thấy biện pháp này rất hợp lý liền đồng ý.
Ba hôm sau, cô liền mang thịt kho tàu tới hiếu kính mấy ông bà, nhưng họ nhất quyết không nhận, kêu thịt quá quý rồi. Cô mới nói đây là lễ bái sư của cô, chẳng nhẽ họ không muốn nhận người học trò này sao?
Tuy giọng điệu của Trình Như Lan mang theo vui đùa và nghịch ngợm nhưng mà biểu cảm của cô lại rất nghiêm túc.
Mấy ông lão nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Trình Như Lan, âm thầm than một tiếng nhưng cũng không từ chối nữa, nếu từ chối thì lại phụ tấm lòng chân thành của cô đối với bọn họ.
Trình Như Lan thấy bọn họ đồng ý, trong lòng vui mừng, vội vàng lấy thịt kho tàu, tóp mỡ còn có mỡ heo vốn đã bị cất vào trong giỏ tre ra ngoài, sau đó cười nói với vài vị thầy giáo: “Các thầy à, đây là cơm trưa con đã làm, con còn đặt ở trong hộp cơm rồi đậy kín nên đến giờ vẫn còn nóng hổi, các thầy nếm thử xem vị thịt kho tàu mà học trò làm có ngon không?”
“Cái con bé này! Hôm nay thầy được hưởng ké phúc của con mới được ăn thịt kho tàu đó, đã nhiều năm thầy không được ăn rồi, thật là hoài niệm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT