Cho nên ông Chu lập tức nhìn thấy, ông ấy liền trở nên căng thẳng, chỉ sợ lại là đám người kia đến đập phá lều trại của bọn họ, còn tiếp tục như vậy, bọn họ thật sự sống không nổi nữa.
Năm nay không giống như những năm trước, mùa đông trước kia không có rét lạnh như vậy, không biết vì sao mùa đông năm nay rét lạnh đến thế này, hơn nữa thời gian tuyết rơi rất lâu, bọn họ lại không có quần áo dày, buổi tối đắp chăn cũng rất mỏng, chăn này đã đắp rất nhiều năm, lớp bông ở trong đều đã kết thành một cục cứng ngắt.
Buổi tối bọn họ đắp chăn cũng cảm giác như không đắp, cứ giống như một khối băng vậy, ban ngày lúc không có việc gì để làm, họ sẽ co ro trên giường và đắp chiếc chăn duy nhất, trong phòng vừa không có hệ thống sưởi ấm cũng không có giường sưởi, chỉ có một cái bếp lò nho nhỏ, đây là cái bếp lò bọn họ bình thường dùng để nấu nước nấu cơm, nhưng cho dù hiện tại rất lạnh, bọn họ cũng không dám dùng nhiều.
Bếp lò nhỏ sử dụng than để đốt, nhưng bọn họ không có than đá, bình thường toàn dùng những thứ rác rưởi bỏ đi ở trong trạm rác để đốt, nhưng đồ dùng được thì không nhiều.
Nhưng ở thời đại này nhà nào cũng nghèo, trong nhà làm gì có nhiều thứ muốn vứt bỏ như vậy chứ, cho nên thật ra nhiều lúc bọn họ đốt đồ nhóm lửa, cũng chính là dùng những tờ báo bị vứt ở trên đường và một số cành cây khô các loại.
Bây giờ nếu không phải Trình Như Lan đột nhiên nhớ đến bọn họ, đoán chừng mấy ông bà lớn tuổi này có thể sẽ không chịu nổi mùa đông rét lạnh này.
Bây giờ ông Chu nhìn thấy dấu chân trên mặt đất thì vô cùng căng thẳng, còn bà Chu bà Thẩm cũng vô cùng hoang mang, bọn họ bây giờ giống như chim sợ cành cong vậy, dù sao cũng không thể chịu thêm bất kỳ sự dày vò nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play