“Cho nên Manh Manh mới nói chủ nhân ngài ngốc đó!”
Manh Manh cười nhạo nói.
“Vậy sao ta có thể phân biệt những thứ văn vật đồ cổ có giá trị sưu tầm được chứ, chẳng lẽ ta phải cất hết toàn bộ vào trong không gian sao, như vậy người khác phát hiện ra bên trong thiếu đồ, chắc chắn sẽ nghi ngờ, như vậy không phải ta sẽ bị lộ rồi sao?”
“Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, còn có Manh Manh mà, không phải Manh Manh có chức năng dò xét hay sao, cho nên những thứ kia là đồ thật hay đồ giả, có giá trị hay không, Manh Manh đều có thể phân biệt được, đương nhiên việc này cũng là để tránh cho một số đồ cổ văn vật bị tùy ý phá hư mất.”
Manh Manh tuy rằng chỉ là một hệ thống, nhưng mà nó cũng biết được sự quý giá của những món đồ cổ văn vật kia.
“Vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi.”
Trình Như Lan thấy hai vấn đề lớn đã được giải quyết, vậy thì cô chỉ cần đến trạm thu mua phế liệu vài lần là được rồi, vì vậy cô ấy đương nhiên đồng ý nhận nhiệm vụ này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play