Nhưng mà hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều ăn không đủ no, cho nên cũng không có khả năng thường xuyên tiếp tế cho mấy huynh đệ, lão đại và lão nhị liền mỗi ngày tự mình đi lên trên núi tìm đồ ăn.

Trình Như Lan hoàn toàn không nghĩ tới còn có một tình huống càng tệ hơn, cô lại xuyên tới cuốn sách mà mình từng đọc, hơn nữa còn xuyên tới trên người nữ pháo hôi ác độc mà tối hôm qua trước khi đi ngủ cô vẫn không ngừng chửi rủa trong lòng.

Trình Như Lan cảm giác muốn hỏng mất, chính mình lại xuyên tới trên người một pháo hôi, vậy phải làm sao bây giờ đây!

Đúng lúc này bàn tay vàng của cô xuất hiện, trong đầu Trình Như Lan xuất hiện một cái hệ thống nuôi con, chỉ cần cô hoàn nhiệm vụ do nó đưa ra mỗi ngày thì sẽ được những phần thường.

Trình Như Lan phải mất một lúc để nghiên cứu rõ ràng công năng của nó và tiêu hóa cái bánh có nhân rơi từ trên trời xuống này.

Nhiệm vụ đầu tiên mà nó đưa ra chính là: Dỗ bé con nín khóc, hoàn thành nhiệm vụ được khen thưởng một vại sữa bột và 5 cân bột mì, khen thưởng 1 điểm.

Oa, khen thưởng còn rất phong phú đấy! Như Lan vội chạy đến phòng bên cạnh, nhìn thấy hai anh em đang chuẩn bị đút em trai ăn khoai lang đỏ, chắc là khoai lang đỏ hơi nóng cho nên bé con bị bỏng tới khóc luôn, hai anh em lại không hiểu là lưỡi của em trai bị bỏng, cảm thấy tò mò vì sao em trai cứ khóc mãi không chịu ngừng.

Như Lan cũng chưa kịp để ý tới hai anh em liền bế lão tam khỏi giường. Hai anh em lo lắng Như Lan sẽ đánh chửi em trai, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Em trai ngoan, đừng đánh em trai”.

Trình Như Lan nghĩ thầm nguyên chủ thật là phát rồ, đứa nhóc bé xíu như thế này mà cũng đánh, nhưng cô vẫn vội trấn an hai anh em, dịu dàng nói: “Yên tâm, mẹ không đánh em trai, chỉ là muốn dỗ em trai mà thôi, nếu cứ để em trai khóc mãi như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới cổ họng”.

Trình Như Lan dịu dàng ôm bé con lắc lư vừa nhẹ giọng dỗ dành, có thể bé con cũng cảm thấy đã tới một cái vòng ôm ấm áp liền chậm rãi ngừng tiếng khóc.

Đúng lúc này, trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống, dỗ bé con nín khóc, nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng đã phát đến trong không gian của ký chủ, mời kiểm tra và nhận.

Trình Như Lan liền dùng ý thức tiến vào không gian hệ thống, phát hiện quầy để đồ của cái không gian này rất kỳ quái, các vật phẩm cùng loại hình sẽ được để trong một ô, hơn nữa cái ô vuông này có thể lặp lại chồng lên để sử dụng.

Oa, quá thần kỳ!

Trình Như Lan ở trong đầu hỏi hệ thống, có thể bỏ đồ vật không thuộc về không gian bỏ vào quầy để đồ không?

Hệ thống đáp: Có thể.

Vậy là tốt rồi, về sau cô có thể đặt những thứ quý giá vào quầy để đồ trong không gian, vừa tiện lợi lại còn an toàn!

Trình Như Lan vội xem xét khen thưởng của mình, liền thấy sữa bột và bột mì được phân biệt đặt ở các ô đựng đồ khác nhau, mà ở chỗ ghi điểm đã thể hiện là 1 điểm.

Đúng lúc này, trong lòng ngực Như Lan lại vang lên một thanh âm “Mẹ, con đói”.

Trình Như Lan vội rời ý thức khỏi không gian, nói với hai đứa nhỏ khác: “Hai đứa ngồi ở đây ăn xong khoai lang đỏ trong tay đã, để mẹ đi lấy thức ăn cho em trai”.

Như Lan liền về tới phòng của mình, dùng ý thức lấy sữa bột và bột mì từ trong không gian ra.

Sau đó bảo hai anh em đun sôi nước, mở hộp sữa bột ra, trong lúc chờ đợi nước sôi thì cô rửa sạch hai cái chén, pha hai chén sữa cho 3 đứa nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play