Sau khi mọi người nghe lời Nhị Bảo nói xong, yên tâm, nhưng nghĩ tới nội dung lời nói của Nhị Bảo, trong lòng hai người con dâu đều ganh tị, họ cực khổ làm việc trên đồng, mà Trình Như Lan này lại ung dung tự tại như vậy, không có chuyện gì cũng đi vào thành, thật là khiến người ta tức chết.

Bà Chu nghe không có chuyện gì cũng yên tâm, bà ấy cũng lười quan tâm đến việc Trình Như Lan có phải lại đến huyện tiêu tiền lung tung hay không.

Nhưng nhìn Nhị Bảo chạy đến sớm như vậy, lo cậu bé chưa ăn sáng, liền ôm cậu bé vào lòng hỏi: “Bà nội hỏi cháu, sáng nay cháu có ăn sáng chưa, bây giờ có đói bụng không?”

Nhị Bảo sờ bụng nhỏ của cậu bé, thành thật trả lời: “Bà nội con ăn no rồi, ăn hai chén cháo trắng, còn ăn một quả trứng luộc!”

Cậu bé không biết lời nói này của mình đã khiến người cả nhà họ Chu đều ganh tị, cuộc sống của cậu bé tốt vậy sao?

Cả nhà họ quanh năm suốt tháng không có cơ hội được ăn cơm trắng, huống chi là trứng gà đó!

Hiện tại trên đồng thu hoạch không được tốt, đến mùa vụ thu hoạch lương thực cũng không được nhiều, sau khi đội sản xuất phân lương thực xong, mọi người phải canh lượng lương thực để có thể ăn được đến cuối năm không bị đói.

Tuy nhà họ Chu nhiều người lao động, gần như tất cả đều làm việc, nhưng trong nhà người cũng nhiều, miệng ăn cũng nhiều, cho nên trong nhà bây giờ mỗi buổi tối đều nấu ít lương thực, ăn tiết kiệm, nói không chừng có thể vượt qua được năm nay.

Bây giờ nghe thấy nhà cậu bé ăn ngon đến vậy, mấy đứa cháu gái nhà họ Chu đều nhìn Nhị Bảo với ánh mắt hâm mộ.

Kim Đản la càng to: “Bà nội, cháu cũng muốn ăn trứng, Kim Đản cũng muốn ăn trứng.”

“Đứa nhỏ này, con không có số mệnh này, ăn trứng gà gì!” Kim Yến Phương mẹ Kim Đản chỉ cây dâu mắng cây hòe nói.

Bà Chu nghe thấy lời con dâu thứ hai nói, lập tức tức giận mắng: “Cô mới là người không có số mệnh này, người ta có chồng biết kiếm tiền, chồng cô có sao, đừng nói sai sự thật!”

Kim Yến Phương bị bà Chu nói mặt lúc xanh lúc đỏ, nhìn thấy chồng cũng đen mặt nhìn cô ta thì cũng không dám nói tiếp.

Bà Chu nhìn thấy cô ta an phận, mới mặc kệ cô ta, bà ấy không trị được Trình Như Lan, nhưng vẫn trị được cô ta, chỉ cần không ra ở riêng thì đừng hòng tác oai tác oái trên đầu bà ấy.

Bà Chu thấy mọi người không lên tiếng, cũng không nói tiếp.

Sau khi bà ấy ăn cơm xong nói với Kim Yến Phương: “Con rửa sạch chén sáng nay đi!”

Sau đó đưa Nhị Bảo đến nhà Trình Như Lan, cậu bé ngoan ngoãn kéo tay bà nội.

Sau khi về tới, Tam Bảo cũng vừa thức dậy, Đại Bảo đang định ẵm cậu bé ăn cơm.

Bà Chu nhận Tam Bảo từ tay Đại Bảo, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, “Ai da, cháu nội ngoan của bà, dậy rồi à! Bà nội ẵm con ăn cái gì đó nhé.”

Cậu bé nhìn thấy người đến là bà nội nên không khóc, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng bà ấy.

“Thật là ngoan, đi, chúng ta ăn cơm!”

Bà Chu ẵm Tam Bảo đến trước bàn, lập tức Đại Bảo chạy lon ton vào bếp mang một chén cháo trắng tới, còn cầm một quả trứng luộc.

Bà Chu nhìn thấy, đúng là cháo gạo trắng và trứng luộc đó!

Bà ấy sờ chén, độ nóng cũng vừa phải, bà ấy múc một muỗng lớn vào miệng nhỏ của Tam Bảo.

Hình như đứa bé Tam Bảo này đói bụng, nhìn thấy muỗng được đưa tới, lập tức mở cái miệng nhỏ ra, a ô ăn.

Bà Chu nhìn thấy Tam Bảo ăn ngon, lại lột quả trứng gà cho cậu bé, sau đó múc từng miếng cho Tam Bảo nhỏ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play