Không bao lâu, anh cả Chu gánh hai thùng nước đầy về nhà, chốc lát đã đổ đầy lu nước, ngày hôm qua Trình Như Lan chỉ gánh về hai nửa thùng nước, tối hôm qua dùng một chút để tắm rửa, đến hôm nay cũng không còn thừa lại bao nhiêu, vốn dĩ Trình Như Lan còn nghĩ lát nữa cô lại đi gánh nước, nhưng cô không ngờ lại có người của nhà họ Chu giúp gánh nước, như thế cũng tốt, cô thật sự không thể gánh nổi thùng nước quá nặng, có người giúp đỡ là tốt nhất.

Nhưng cô không có da mặt dày như nguyên chủ, xem chuyện này là điều hiển nhiên. Sau khi anh cả Chu gánh nước trở về, Trình Như Lan vào nhà bếp, cô múc một bát khoai tây hầm thịt đưa cho bà Chu nó rằng: “Cho mọi người, đây là thù lao gánh nước, con không làm được chuyện mặt dày như vậy đâu, ăn xong rồi phải trả chén lại cho con đấy”.

Bà Chu và anh cả Chu nhìn bát thịt trong tay vừa mừng vừa lo, nhà họ Chu bọn họ đã một năm không ăn món ăn có thịt rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thơm nức mũi này, hai người cảm giác sắp chảy nước miếng rồi. Nhưng mà nghe thấy nửa câu sau Trình Như Lan nói, hai người đều không hẹn mà cùng trợn trắng mắt trong lòng, nghĩ đến người da mặt dày trước kia là ai chứ.

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ là phàn nàn trong lòng một chút mà thôi, lỡ như nói ra miệng Trình Như Lan tức giận lấy lại chén thịt thì phải làm sao chứ.

Trình Như Lan chờ sau khi bọn họ rời khi, cô đóng cửa nhà lại liền gọi mấy đứa nhỏ ăn cơm.

Mà bên kia bà Chu cùng anh cả Chu đang trên đường trở về, bỗng nhiên nghĩ đến Trình Như Lan lấy đâu ra nhiều thịt như vậy, buổi chiều đã nghe hai đứa nhỏ nói bữa trưa của nhà chúng cũng ăn thịt, buổi tối còn nấu nhiều thịt như vậy, cô ta rốt cuộc đã mua bao nhiêu thịt chứ, bà Chu càng nghĩ càng đau lòng, đúng là một người phá của mà.

Anh cả Chu nhìn thấy bộ dáng vô cùng đau lòng của mẹ mình liền an ủi nói rằng: “Trước đây cũng không biết số tiền hàng tháng cô ấy nhận được từ chú ba đã tiêu vào việc gì, ít nhất bây giờ số tiền đó được dùng để mua thịt, ba đứa nhỏ còn có thể ăn cùng cô ấy, không phải khá tốt sao?”

Bà Chu vừa nghe anh ấy nói như vậy, cũng cảm thấy có lý, lúc trước tiền thằng út gửi về cũng không biết cô ta tiêu vào việc gì, bây giờ mua thịt ăn, mấy đứa nhỏ có thể cùng ăn, dù sao cũng tốt hơn lúc trước nhiều rồi, dù sao tiền ở trong tay cô ta, cô ta muốn tiêu như thế nào thì bọn họ cũng không thể làm gì được, chỉ cần không khiến ba đứa cháu trai của bà ấy chịu ấm ức, bà ấy cũng lười quan tâm đến chuyện cô ta xài tiền như thế nào.

Đợi đến lúc bọn họ mang bát thịt này trở về nhà, tất cả mọi người của Chu gia đều kinh ngạc đến ngây người rồi, sau khi biết đó là thù lao cho việc gánh nước, mọi người càng kinh ngạc hơn, lúc trước Trình Như Lan không có nhắc đến chuyện thù lao gì đó đâu, hôm nay đột nhiên lại có lòng tốt sao, còn cho bọn họ một bát thịt đem về nhà ăn, đây là chuyện tốt xưa nay chưa từng có đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play