Chương 2. Biên Việt cúi đầu hôn cậu. Lâm Nhất Niên ngồi ngây ngốc. Năm nay cậu đã là sinh viên năm ba, tính ra cũng bước sang đầu 2 rồi, có còn tuổi trẻ bồng bột trẩu tre gì đâu, sao lại vô duyên vô cớ xảy ra hiện tượng này chứ. Và của quý của tôi ơi, anh bạn nhỏ à, giờ phút này sao lại ngóc đầu lên thế? Logic của anh bạn đâu rồi? * Lâm Nhất Niên chống tay, định ngồi dậy khỏi bồn tắm, cũng may mà cậu đang ngồi cong eo như con tôm, vậy nên chỉ cậu biết thôi, nhìn từ phía trên thì không thấy được. Nếu để Biên Việt nhận ra, không khác nào để hắn nắm thóp cậu, thế là về sau, không dám ho he trêu chọc hắn nữa. Lâm Nhất Niên mon men ngồi dậy: “Để tôi ra khỏi đây đã.” Biên Việt cầm lấy vòi sen, chuyển sang chế độ nước ấm, cứ vậy xịt nước lên người cậu. Lâm Nhất Niên phản kháng: “Này!” Biên Việt: “Chính cậu muốn thế mà?” Quần áo của Lâm Nhất Niên ướt sũng, nước lan đến gần quần, sắp lộ bộ phận kia mất tiêu, cậu đành vội vã giơ tay lên cản nước, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, anh, em sai rồi.” Biên Việt đứng bằng một chân, chân còn lại co lên, đặt đầu gối lên mép bồn tắm, xoay vòi sen hướng ra chỗ khác, hạ tầm mắt nhìn cậu: “Sai ở đâu?” Thân thể Lâm Nhất Niên đẫm nước, màu da hiện rõ qua lớp vải, trên mặt cũng dính nước khiến những sợi tóc dính chặt vào trán. Cậu xoa mặt, vuốt tóc mái sang một bên, lộ ra vầng trán trơn nhẵn. Cũng hay, trên đỉnh đầu có một chiếc đèn, ánh sáng rọi vào, soi rõ bộ dạng của Lâm Nhất Niên, vẻ mặt hối lỗi, đôi mắt ngấn nước, chẳng hề gợi lên vẻ ẻo lả, mà lại nịnh mắt vô cùng. Ánh mắt Biên Việt nhìn chằm chằm cậu khá lâu, hắn ném vòi sen sang một bên, xoay người bước đến phòng tắm bên cạnh. Lâm Nhất Niên nhanh chân trèo ra khỏi bồn tắm, chẳng màng đến khuôn mặt và thân thể ướt đẫm. Biên Việt: “Đóng cửa.” Lâm Nhất Niên đóng cửa lại, ngăn tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm. Trong giây lát, đầu óc cậu trống rỗng, cậu cúi đầu xuống, anh bạn nhỏ vẫn chẳng chịu cúi đầu theo. Cậu ngu người luôn rồi. Gì vậy trời. Tự dưng lại thế? Xảy ra khi ở cạnh Biên Việt, không phải tại phòng thay đồ, cũng chẳng trên sân bóng. Nếu bị phát hiện, không bị đánh giá là biến thái thì cũng là kẻ điên. Của quý ơi. Lâm Nhất Niên cúi đầu, chân thành khuyên nhủ nó. Mày xìu xuống đi, xin đấy. A! Như nhớ ra điều gì, Lâm Nhất Niên thông suốt: Mấy nay tao bận quá, bận chơi bóng, bận chơi game, bận làm bài, không chịu dành thời gian “an ủi” mày đúng không? Đêm nay, ok không? Đêm nay nhá. Thế là anh bạn nhỏ đang ngóc đầu bỗng cúi gục xuống (miễn cưỡng xem như vậy đi). Lâm Nhất Niên đứng trước cửa phòng tắm, hô lớn vào bên trong: “Chỗ cậu có quần áo của tôi không?” Vừa hô lên, cậu sực nhớ ra, ok, chả có, mấy bộ đồ hôm nọ bị cậu cầm về ký túc mất rồi. Thế là cậu tự tiện bước vào phòng, mở cửa tủ quần áo, chọn đại một bộ của Biên Việt. Khi Biên Việt bước ra khỏi phòng tắm, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, Lâm Nhất Niên cũng đã thay đồ. Biên Việt nhìn lướt qua Lâm Nhất Niên, không hỏi mấy câu dư thừa kiểu như sao cậu lại mặc quần áo hắn. Cũng chả phải lần đầu, cũng chả phải hiếm khi. Từ bé đến giờ, Lâm Nhất Niên đã luôn coi quần áo của hắn là của mình rồi. Đây là kết quả của việc hắn quá nuông chiều cậu chứ sao. Lâm Nhất Niên đang ngồi khoanh chân trên sô-pha, trả lời tin của ai đó, cậu chủ động mở lời: “Ướt hết rồi nên mượn đồ cậu mặc tí.” Ngừng một chốc, cậu khó hiểu hỏi: “Hồi trước tụi mình mặc cùng một cỡ áo, sao năm nay đồ của cậu lại rộng hơn rồi?” Biên Việt đi vào phòng bếp, rót nước uống: “Thế thì cậu phải tự kiểm điểm đi.” Hiểu ngầm là do cậu không cao lên chứ, trách ai bây giờ đây. Lâm Nhất Niên: “…” Dm. Trả lời tin nhắn xong, Lâm Nhất Niên đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn cơm thôi.” Biên Việt đang uống nước, đáp: “Ừm.” Lâm Nhất Niên cầm điện thoại ra ngoài, vừa bước tới cửa, cậu đưa tay chỉnh lại mép quần ở mông, lẩm bẩm: “Size áo lớn hơn nên quần cũng dài hơn, nghe còn đỡ được, đằng này đến quần lót cũng to hơn, mặc nó cứ lỏng lỏng ấy.” Biên Việt sặc nước. Lâm Nhất Niên nghe vậy liền quay người lại: “Sao phải sửng sốt? Ướt hết rồi thì chả thay?” Lâm Nhất Niên: “Chẳng lẽ cậu tính để tôi cởi truồng ra ngoài?” Biên Việt còn đang khụ khụ không ngừng, nhìn Lâm Nhất Niên mà chẳng nói gì. Lâm Nhất Niên thúc giục: “Nhanh lên, đói lắm rồi.” Hết ho, Biên Việt đặt cốc nước lên bàn ăn, hướng mắt về bóng lưng ai đó đang đứng ở huyền quan, liếc từ trên xuống dưới, từ áo, đến quần, xuyên cả vào quần trong ––– Của hắn, của hắn, của hắn. Nếu đoán không nhầm, đến tất cậu đang đi trên chân cũng là của hắn. Biên Việt rời tầm mắt, âm thầm hít một hơi thật sâu, đến lúc hắn quay đầu lại nhìn cậu, hết thảy đều bình thường, không chút nào kỳ dị. _ Biên Việt xuất thân từ một gia đình danh giá và có năng lực cá nhân mạnh mẽ, hắn học song bằng, Tài chính và Khoa học máy tính. Khi lên năm ba đại học, hắn bắt đầu dựng nghiệp, công ty của hắn rải rác trong các tòa nhà văn phòng, đến cả quán xúp ngoài cổng bắc cũng là của hắn. Trưa nay, hắn có hẹn với một nghiên cứu sinh đang được giáo sư trong trường phụ trách và cũng chính vị giáo sư này đã đề cử người ta giúp một tay cho dự án của Biên Việt. Vừa là bạn cùng trường, vừa cùng một thầy phụ trách, tính đi tính lại cũng na ná mối quan hệ khóa trên – khóa dưới, vậy nên Biên Việt chẳng chọn điểm hẹn ở đâu xa, chọn luôn quán xúp của hắn. Trên đường tới đó, Lâm Nhất Niên trêu cười Biên Việt: “Người ta giúp cậu làm dự án, tính ra cũng là đàn anh đàn em, ít nhất cũng nên hẹn người ta ở nhà hàng sang trọng nào đó chứ.” Biên Việt: “Người ta chưa chê thì cậu chê làm gì.” Lâm Nhất Niên thuận miệng nói tiếp: “Tôi nào có quan tâm người ta? Tôi còn chả biết người ta là ai cơ mà.” “Tôi chỉ lo cho cậu, sợ cậu tiếp đãi không chu đáo, ngộ nhỡ xúc phạm người ta.” Biên Việt hời hợi đáp: “Vậy phải cảm ơn cậu rồi.” Lâm Nhất Niên tặc lưỡi: “Ăn nói dễ nghe hơn chút coi.” “Công ty cậu có trụ nổi không đó?” Với kiểu nói năng của hắn, sợ có ngày bị bên A hoặc đồng nghiệp đánh gãy chân mất. Biên Việt: “Không sao. Yên tâm đi.” Lâm Nhất Niên “ồ” một tiếng: “Nói thật chứ, tôi chả yên tâm nổi.” Biên Việt chậm rãi đáp: “Không cần phải bận tâm, tôi chỉ đối xử như thế với cậu thôi, với người khác thì không như vậy.” Lâm Nhất Niên cũng tùy hứng y hệt, độc miệng chẳng khác gì, nhưng cũng chỉ như vậy với Biên Việt mà thôi. Cậu nói: “Nhanh nhanh phá sản đi nhé.” Biên Việt đáp vội: “Phá sản rồi thì nuôi cậu kiểu gì?” Hay móc mỉa là thế, nhưng lúc đặt chân đến quán ăn rồi nhìn thấy đàn anh kia, Lâm Nhất Niên dừng hẳn việc nói nhăng nói cuội, chào hỏi đàn anh theo Biên Việt, cậu dẫn người ta tới phòng riêng, nhiệt tình tiếp đãi, gọi món ăn giúp người ta, vừa lễ phép vừa chu đáo, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cho họ một không gian riêng. Phục vụ kiêm thu ngân của quán, Đậu Miêu Miêu đi tới: “Chào bà chủ.” Lâm Nhất Niên búng tay: “Trừ tiền sau.” Đậu Miêu Miêu dẩu mỏ, hỏi cậu định ăn gì. Lâm Nhất Niên: “Ba món kinh điển đi.” Chân giò, canh xương, cơm trắng. Đậu Miêu Miêu: “Không muốn ăn rau à?” Lâm Nhất Niên: “Không.” Đậu Miêu Miêu do dự đáp: “Thôi, cứ muốn đi. Ông chủ nói, nếu cậu đến ăn mà tôi không bưng rau ra cho cậu thì sẽ bị trừ lương.” Lâm Nhất Niên tìm một chỗ trống ngồi xuống, cũng không có ý làm khó cô nàng, “Ok, ok.” Trong lòng thì khẽ hừ một tiếng, quản trời quản đất, quản cả việc ăn rau. Sau này cưới vợ cũng chi li thế à? Người ta chẳng chạy mất dép ấy chứ. Biên Việt bàn bạc xong, lúc hắn ra khỏi phòng riêng, Lâm Nhất Niên đã rời đi rồi. Biên Việt tiễn đàn anh đi, rồi quay sang hỏi Đậu Miêu Miêu: “Hôm nay cậu ấy có chịu ăn rau không?” Đậu Miêu Miêu giơ bốn ngón tay lên: “Ăn tận bốn miếng.” Biên Việt: “Ừ.” (Còn tiếp)