Có lẽ mới vừa rồi mới phải ăn khổ, biết đứa cháu này sẽ không dung túng mình giống như đệ đệ lúc trước, Vinh Thọ Trưởng công chúa tự giác hơn rất nhiều. Hơn nữa có ngoại thần ở đây, bà ta hơi gật đầu, đồng thời âm thầm ở sau lưng lườm Nghi Nhạc quận chúa một cái, ánh mắt giống như hận sắt không thành thép.
Không ai hiểu con bằng mẹ, nữ nhi của mình thế nào bà ta rõ ràng nhất, Trưởng công chúa nhìn dung mạo của Đàm Chi Châu đã biết Nghi Nhạc sẽ nhìn đến mê mẩn, nếu ngày thường thì cũng thôi đi nhưng lần này lại có Hoàng Đế ở đây.
Dư quang của Tuyên Đế chú ý tới đầu nhỏ lúc ẩn lúc hiện ở cửa điện, còn chớp mắt phất tay với mình, đáy mắt có ý cười, ngón tay khẽ nhúc nhích, cũng không có ý muốn gọi người vào.
Trưởng công chúa hồi kinh chưa lâu, rõ ràng có việc muốn nói, Đàm Chi Châu tự giác hành lễ lần thứ hai cáo lui, bóng dáng tiêu sái thiếu chút nữa làm Nghi Nhạc quận chúa nhịn không được đi theo, tiếc hận thật sâu vì không thể nói được một câu với mỹ nhân.
Đàm Chi Châu từ từ lui về phía sau, mới vừa bước ra ngạch cửa đã thấy một khuôn mặt nhỏ quen thuộc, không khỏi cười nói: “Mộ cô nương.”
“Đàm thúc thúc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT