Trong trướng nhất thời không có động tĩnh, một lát sau, tiểu cô nương đầu đầy cỏ dại chậm rì rì chui ra khỏi sọt tre, sau đó lắc lắc đầu nhỏ dịch đến trước mặt Tuyên Đế, gương mặt phấn nộn bị phiến lá bên cạnh quẹt vào tạo thành vết cắt nhỏ.
Nếu Thái Hậu ở đây đã sớm đau lòng mà kéo nàng vào trong ngực cho người lấy thuốc mỡ tới bôi, Tuyên Đế lại như không nhìn thấy cũng không nói gì.
Tri Y vặn vặn ngón tay nửa ngày mới cẩn thận kéo đai lưng Tuyên Đế “Hoàng Thượng.”
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo như biết nói chờ đợi nhìn Tuyên Đế, giống như muốn nói hắn không phải tự làm mình tức giận.
Ngày hôm qua An Đức Phúc đã thấy Tuyên Đế nói với tiểu cô nương lời ít ý nhiều rằng không thể đi vào bãi săn, nhiểu lắm chỉ có thể chơi trên bãi cỏ bên ngoài, không thể rời khỏi Mặc Trúc và mấy thị về lại càng không được chỉ cần có người muốn mang nàng đi cưỡi ngựa là đã đi theo.
Rốt cuộc chuyện này…… trước đây đã từng có tiền lệ.
Tuyên Đế vẫn luôn không phản ứng, nhìn không ra biểu tình, tiểu cô nương đợi một lát, lại cẩn thận kéo kéo đai lưng, bộ dáng đáng thương vô cùng làm An Đức Phúc nhìn cũng thấy đau lòng cực kỳ, nghĩ sao Hoàng Thượng bọn họ có thể nhẫn nhịn được đây, thêm chút nữa cô nương sẽ khóc mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT