Quanh thân Tuyên Đế thường mang theo một mùi long tiên hương cực nhạt, cách xa sẽ không phát hiện được, Tri Y bị ôm vào lòng ngửi thấy. Nàng tò mò ngửi ngửi lại không phát hiện ra cái gì, lập tức dựa khuôn mặt nhỏ vào cần cổ Tuyên Đế, tay nhỏ kéo triều phục của hắn, bộ dáng cực kỳ an tâm.

“Hoàng Thượng…” Từ ma ma cẩn thận mở miệng, “Nếu không, vẫn là để nô tỳ đến ôm đi.”

Bà nhìn phong thái uy nghi của Hoàng Thượng ôm tiểu chủ tử nhà mình, thấy thế nào cũng… kỳ quái a.

Tuyên Đế còn không có lên tiếng, tay nhỏ của Tri Y nắm thật chặt, phát ra vài tiếng rầm rì mơ hồ không rõ, hiển nhiên là không muốn .

“Không cần.”


Từ ma ma không thể ôm lại, chỉ đành phải nhìn Hoàng Thượng Tuyên triều sát phạt quyết đoán, thanh danh thậm chí còn có thể dọa khóc tiểu hài tử của bọn họ lại ôm tiểu chủ tử còn hơi sữa …. Chậm rãi đi qua rồi.

“Này, này…” Từ ma ma kinh ngạc, chờ Tuyên Đế đi xa hơn một chút nhịn không được nói, “Đây có chút không hợp quy củ đi.”

“Ma ma lo lắng nhiều.” An Đức Phúc cười mị mắt, “Hoàng Thượng của chúng ta chính là quy củ, làm sao câu nệ tiểu tiết này.”

“Kia cũng không nên…” Từ ma ma chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm.

Cảnh Mân đã sớm chạy chậm đi theo, một bên hô, “Hoàng thúc cũng bế ta, hoàng thúc ngài bất công, hoàng thúc…”

Tuyên Đế coi như không nghe thấy, chân dài đi vài bước Cảnh Mân phải thở phì phò chạy theo, Tri Y trong ngực hắn nhìn bộ dáng thở hồng hộc chạy theo của vị Nguyên Hàm ca ca này còn tưởng rằng hai người đang đùa giỡn, cười đến mắt to loan loan, kêu vài tiếng “Ca ca” cổ vũ cho Cảnh Mân.

Nhanh chóng ra khỏi rừng mai, Tuyên Đế dừng chân, Cảnh Mân chạy theo đụng vào vạt áo hắn, đau đến sờ sờ đầu, còn nói, “Hoàng thúc ngài bất công…”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tri Y, thấy muội muội nhu thuận cười với hắn, lập tức tất cả oán niệm đều bay mất, nghĩ rằng cũng được, muội muội dù sao cũng là con gái, hoàng thúc bất công chút là bình thường .

Tuyên Đế giật giật, định buông Tri Y xuống, bị Tri Y nhéo tay áo, thanh âm mềm nhũn non nớt, “Không cần, đi.”

Ý tứ đại khái là mệt, không muốn tự đi, Tuyên Đế nghe, giống như nàng đang làm nũng với hắn.

Tuyên Đế khó có khi xuất thần một chút, Cảnh Mân ngoắc Tri Y, “Muội muội, hoàng thúc cứng rắn ôm không thoải mái, để ta tới ôm muội đi.”

Hắn cũng không nhìn một chút chính mình cao bao nhiêu, Tri Y nhìn tới lui một chút, vẫn ôm Tuyên Đế, “Không cần.” Rất kiên quyết.

Cảnh Mân ủ rũ, rất nhanh khôi phục tâm trạng vây quanh Tuyên Đế gọi muội muội dài muội muội ngắn y như một con vẹt, làm Tri Y không nhịn được ghé vào vai Tuyên Đế làm tư thế che lỗ tai.

Cho dù như vậy vẫn làm cho Cảnh Mân thật sự thích, nghĩ trách không được nương cả ngày nói muốn một nữ nhi, nếu là giống muội muội, hắn cũng muốn.

Tuyên Đế gõ một chút lên đỉnh đầu cháu nhỏ, thần sắc lạnh nhạt, “Trẫm nhớ rõ từng nói với ngươi, không được trèo cây.”

“Ta không trèo cây hoàng thúc, chỉ ngồi một chút trên cành cây cùng muội muội.” Cảnh Mân giãy dụa, hy vọng Tuyên Đế không có nhìn thấy cảnh tượng trước đó.

Tuyên Đế từ chối cho ý kiến, nhướn mi, Cảnh Mân nhìn ra ý tứ của hắn, cúi đầu nói: “Hoàng thúc ngài, ngài phạt nhẹ một chút.”

Tri Y nhìn trái nhìn phải một chút, bỗng nhiên kêu một tiếng “Hoàng Thượng”. Tuyên Đế lên tiếng trả lời quay đầu lại, không nghĩ vừa lúc chạm phải khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương.

“Bẹp” một tiếng, Tri Y thơm một cái bên má phải của hắn, mềm mại hơn so với tưởng tượng.

Tiểu cô nương cười như mèo con, trước kia có khi nàng cũng sẽ thơm Tĩnh Thái phi như vậy, cũng là do Tĩnh thái phi dạy cho nàng, nói nếu có thời điểm chọc A Ma tức giận không muốn bị phạt, có thể dùng phương pháp này làm cho A Ma một lần nữa vui vẻ.

Tri Y không muốn ca ca bị phạt, cũng không muốn Hoàng Thượng không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play