“Vi thần cả gan hỏi một câu, hôm qua Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đi nơi nào?” Thái y khám mạch tượng của hai người, thần sắc rất nghi hoặc, bệnh trạng phong hàn này, thấy thế nào cũng không tầm thường?
Từ trước đến nay mặt Tuyên Đế luôn không đổi sắc như băng trên núi Thái Sơn, đương nhiên giờ phút này cũng không hề khác thường, An Đức Phúc tiến lên nói: “Hôm qua thân thể Hoàng Hậu nương nương không khoẻ, Hoàng Thượng nghe xong kiến nghị của Mi thái y, mang nương nương đi Ngự Hoa Viên nửa canh giờ.”
Mi thái y đang cùng một thái y khác thương lượng phương thuốc, nghe vậy tay run thiếu chút nữa không cầm nổi bút, vội tới cáo tội, “Là vi thần sai, vi thần đã quên tuyết rơi đã nhiều ngày, đang là lúc lạnh nhất, nên trình bẩm trước tiên với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương mới đúng.”
Trong lòng ông cười khổ, sao có thể dự đoán được thân thể Hoàng Thượng và Hoàng Hậu yếu như vậy, đi ra ngoài một chuyến đã song song cảm lạnh, ông cũng thật trở thành tội nhân.
Tri Y ở một bên uống hớp trà nóng, nghe vậy buông ly, không dấu vết liếc liếc mắt một cái Tuyên Đế sắc mặt vẫn như thường, chậm rãi mở miệng, “Không thể trách Mi thái y, cũng là bổn cung và Hoàng Thượng không chú ý, Mi thái y không cần tự trách.”
Đầu sỏ gây tội chính là vị mà mọi người đang quỳ đấy, Tri Y thầm nghĩ. Nhưng da người này vẫn luôn dày như tường thành, đã sớm được rèn luyện, kể cả nói nguyên nhân thật ra chỉ sợ lông mày cũng sẽ không nhúc nhích, càng đừng nói đếnngượng ngùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT