Tri Y bị đùa một trận, thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng, cả một đoạn đường đều ôm chân Tuyên Đế không chịu buông tay cũng không nói gì mà chỉ nhìn như vậy, giống như khẩn cầu hắn đừng bắt nàng uống thuốc.

An Đức Phúc còn chưa thấy qua thời điểm chủ tử nhà mình có ý xấu như vậy, cuối cùng chờ đến lúc tiểu cô nương không ôm được nữa mới mở miệng nói: “Được, không uống.”

Lúc này Tri Y mới chịu ngừng lại đi xuống có tâm tư tiếp tục du ngoạn ở ngự thú viên.

Vì lời nói lúc trước của An Đức Phúc, Tri Y vẫn lo lắng nếu nàng muốn một động vật nhỏ khác thì Tuyết Bảo Nhi của nàng không thể giữ được, nên cả quá trình không hề thốt ra lời nào muốn lấy động vật trong vườn.

Loanh quanh đi hết hơn nửa canh giờ, đôi chân nhỏ nhắn ngắn ngủn của Tri Y chống đỡ không được, giang hai tay về phía Tuyên Đế đòi ôm, mắt to thủy nhuận vụt sáng, nhìn thật đúng là làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Đương nhiên Tuyên Đế sẽ không tự mình ôm nàng, Mặc Trúc tiến lên từng bước đem tiểu cô nương ôm lấy, cười nói: “Cô nương xem con khỉ nhỏ kìa, nó đang gọi ngài đó.”

Câu nói đã chuyển dời sự chú ý của Tri Y, nàng quay đầu đi, cũng vẫy tay với con khỉ nhỏ.

Sắc trời dần tối, bên trong ngự thú viên hơi nước bốc lên, làm khu vườn chìm trong một tầng sương mỏng. Kỳ thạch trên đèn lưu ly sáng lên, chiếu rọi vào tàng cây in xuống đất hiện lên bóng cây như đang giương nanh múa vuốt, bên trong vườn bầu không khí đã lành lạnh. An Đức Phúc cẩn thận hầu hạ trái phải, để thủ vệ trong viện dẫn đường đi ở phía trước.

Lại vòng vo nửa vòng, Tri Y ách xì một cái nho nhỏ, nằm ở trên vai Mặc Trúc, miễn cưỡng he hé mắt, “Ngủ.”

An Đức Phúc nhìn, mở miệng hỏi, “Hoàng Thượng, có phải nên trở về hay không ạ ?”

“Ừ.” Tuyên Đế lên tiếng trả lời, nhìn người bên cạnh, Tri Y đã muốn nhắm mắt, không biết rốt cuộc ngủ hay không ngủ, ngẫu nhiên trong miệng còn có thể “Y” một tiếng.

“An Đức Phúc.” Tuyên Đế mở miệng,”Đi truyền ngự liễn đến.”

“Tuân lệnh.”

An Đức Phúc xoay người đi, sắc trời có chút tối nên không thấy rõ mấy hòn đá dưới chân, thiếu chút nữa ngã lộn nhào, lảo đảo vài bước ổn định thân hình, hắn vỗ vỗ ngực thuận khí, nhất thời sáng tỏ dụng ý của Tuyên Đế.

Mặc Trúc đi theo Tuyên Đế tới một hành lang dài, đúng là ngự thú viên, trong hành lang cũng có rất nhiều đồ án mãnh thú, có vài đồ án thần thú chỉ có thể nhìn thấy ở trong thoại bản, như Tì Hưu, Chu Tước. Ngụ ý là dùng để trấn tà, nhưng ở dưới ánh đèn lồng đỏ dọc theo hành lang lại thấy có chút dữ tợn.

Vốn Mặc Trúc cũng không phải là người gan lớn, nhìn thấy này đó không khỏi cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt nhìn thấy thân hình Tuyên Đế cao ngất trầm ổn đi phía trước, chậm rãi kéo gần khoảng cách.

Hoàng Thượng là chân long thiên tử, nếu có tai hoạ cũng sẽ chủ động đi đường vòng. Nàng nghĩ, dùng ống tay áo rộng thùng thình che đầu Tri Y ở trong lòng, để tránh đột nhiên nàng tỉnh lại thấy đồ án này lại sợ hãi.

Gió đêm từ từ thổi đến, mang đến mùi ôn tuyền bên cạnh, Tri Y đang ngủ mơ giống như lại cảm thấy vị đắng trong miệng, hơi hơi chép miệng, tiếp tục ngủ say.

Nửa khắc sau ngự liễn đến, Mặc Trúc cẩn thận đem tiểu cô nương trong lòng đặt vào, đi theo trở lại Thần Quang Điện.

Thần Quang Điện sớm đã có Từ ma ma đang chờ, thấy Tuyên Đế trở về đi lên phía trước hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng: “Thái Hậu nương nương lệnh nô tỳ tới đón cô nương trở về, không nghĩ làm phiền Hoàng Thượng còn muốn để người chạy qua chạy lại.”

Tuyên Đế ở trong ngự liễn đáp lại một câu, để Mặc Trúc đem người ôm xuống dưới.

Thấy Tri Y đang ngủ, Từ ma ma cười, “Nô tỳ nghĩ cô nương lúc này có lẽ đã mệt nhọc, quả thực ngủ rồi.”

“Thái Hậu đã dùng bữa chưa?” Tuyên Đế hỏi.

“Còn chưa dùng ạ.” Từ ma ma lấy áo choàng đem người bọc kĩ, “Thái Hậu nương nương nói chờ cô nương trở về cùng dùng bữa, còn nói nô tỳ hỏi Hoàng Thượng muốn qua dùng bữa cùng không ạ?”

“Không cần.” Tuyên Đế phân phó An Đức Phúc sắp xếp cỗ kiệu đưa Từ ma ma trở về, tiện đà nói, “Nói trẫm vấn an Thái Hậu, trẫm còn có tấu chương muốn phê duyệt, ngày khác lại đi Kính Hòa Cung thỉnh tội.”

“Vâng.”

Tuyên Đế thong thả đi vào điện, lần này bên cạnh không có tiểu cô nương đi theo, dường như lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa.

Tuyết Bảo Nhi không biết có phải ngửi thấy mùi của chủ nhân hay không, lúc này cũng từ bên trong điện đi ra, thông minh đứng ở bên chân Từ ma ma, cùng bà lên kiệu.

Tri Y bị nâng qua nâng lại cũng hoàn toàn không biết, trong cái ôm mềm mại quen thuộc của Từ ma ma, nàng theo bản năng cọ cọ, làm cho Từ ma ma yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Trong nhuyễn kiệu lắc lư đi đến Kính Hòa cung, Từ ma ma đến chủ điện hồi mệnh với Thái Hậu, nửa đường đụng phải Lâm ma ma đi ra truyền lệnh.

Lâm ma ma thấy các nàng cười, “Chủ tử thật sự là liệu sự như thần, vừa nói các ngươi nên trở về, để ta đi truyền thiện miễn cho cô nương chờ lâu đói bụng.”

Nói xong liếc mắt nhìn bọc nhỏ trong lòng Từ ma ma, hạ giọng, “Cô nương ngủ?”

“Đã ngủ.” Từ ma ma gật đầu, “Không có việc gì thì mỗi ngày lúc này cô nương sẽ ngủ một lát, chờ ngửi được mùi thức ăn sẽ tự tỉnh.”

Quả nhiên, nàng mới đi vào hành lễ với Thái Hậu, Tri Y dụi dụi mắt, tự nàng chậm rãi tỉnh lại.

“Hàm Hàm tỉnh.” Thái Hậu đối với nàng vẫy vẫy tay, “Mau tới chỗ A Ma, nên dùng bữa tối rồi.”

Bà nhìn kỹ, “Sao ai gia nhìn mặt Hàm Hàm hồng hơn rất nhiều so với lúc sáng sớm rời đi? Không phải là cảm lạnh chứ?”

“Nô tỳ nghe nói giữa trưa cô nương uống rượu, rượu kia còn có chút mạnh, có thể là bởi vì rượu này ạ.” Trên đường Từ ma ma sớm xem xét qua một lần, xác định tiểu chủ tử không phải bị cảm lạnh.

Khuôn mặt Thái Hậu lộ ra nụ cười yếu ớt, nói tiếng “Tiểu tửu quỷ”.

“Quà của Nguyên Hàm tặng cho Hàm Hàm đâu? Lấy lại đây.” Thái Hậu đem Tri Y ôm lấy, dò xét sờ trán của nàng, cảm giác ấm áp mới chính thức yên lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play