Mộ lão phu nhân đầy cõi lòng chờ mong mà đến, nửa mang hy vọng mà về, khi ra khỏi Giáng Tuyết Hiên quay đầu lại nhìn Tri Y vài lần, trong mắt toàn là không nỡ.
Đợi thân ảnh bà hoàn toàn không thấy, Tri Y cầm lấy đá bào giải nhiệt, trong lúc ăn không tự giác cầm muỗng bạc phát ngốc. Tích Ngọc tiến lên quạt cho nàng, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương đã đáp ứng Mộ Lão phu nhân?”
Lắc đầu, Tri Y đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tùy tay khảy hai cái lên chuông vàng nhỏ treo ở phía trên, tiếng chuông thanh linh dễ nghe, Tri Y nghiêng đầu lắng nghe một lát, không nhịn được lộ ra nụ cười mỉm hơi mang tính trẻ con.
Cung nữ khác còn chưa tiến vào, bên người chỉ có Liên Hương Tích Ngọc, Tri Y nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi cảm thấy Mộ lão phu nhân là kiểu người thế nào?”
Tích Ngọc nghĩ một chút, nhanh miệng nói: “Nô tỳ cảm thấy nhìn qua rất đáng thương, đối với cô nương cũng là thiệt tình yêu thương. Lời Mộ Lão phu nhân nói đúng là rất có đạo lý a, hơn nữa cô nương……Chuyện mấy năm nay, nếu Mộ Lão thái gia và Lão phu nhân thật sự không biết, hình như…… Cũng đúng là…… trách không được bọn họ.”
Nàng ấy nói hơi do dự, có chút sợ mình nói khiến cho tiểu chủ tử phản cảm. Trước khi Tích Ngọc vào cung tổ mẫu và ngoại tổ mẫu vẫn còn, tuy rằng chỉ là tiểu phụ nhân ở phố phường, cũng có chút trọng nam khinh nữ, nhưng không ngăn được Tích Ngọc nhớ kỹ chút từ ái các bà đối với nàng ấy. Suy bụng ta ra bụng người, nhìn thấy Mộ lão phu nhân lão nhân ôn hòa hiền từ như vậy bộ dáng cẩn thận lấy lòng tiểu chủ tử nhà mình, Tích Ngọc nhìn cảm thấy chua xót, nếu cô nương nhà mình cũng có thể được thân nhân yêu thương thì tốt rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT