“Hoàng, hoàng thúc…” Cảnh Mân ủ rũ, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, “Người đừng nói cho nương ta biết chuyện.”
Hắn gần đây hay cùng ngoại tổ phụ thường xuyên qua lại với mấy người huynh đệ kia, nghe bọn họ xưng ta đã quen, vô ý buột miệng theo.
Tuyên Đế bất khinh bất đạm liếc mắt quét hắn một cái, đem đứa cháu này vứt sang một bên, đi tới noãn tháp nhìn xuống, thấy người đã tỉnh. Tiểu cô nương dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, mới tỉnh một chút lại thấy một thân ảnh màu vàng rạng ngời, mắt to sáng lên, từ bên trong chăn gấm vươn tay về phía hắn, “Hoàng Thượng.”
Mấy ngày nay nàng và Tuyên Đế hay gặp nhau, lại thêm Tuyên Đế đối với nàng thường thường thu liễm một thân lãnh khí, làm cho lá ganTri Y càng ngày càng lớn hơn.
Tuyên Đế nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình thản. Năm ngày qua, hắn không mặc quần áo trắng, nhưng bên hông vẫn đeo đai lưng và hà bao màu sắc mộc mạc, hoa văn tay áo cũng đổi thành tường vân. Lông mày hắn dày như đao nhọn, sắc bén vô cùng, lưng thẳng, càng tôn thêm thân hình thon dài. Áo choàng đen bên ngoài còn chưa cởi xuống, cổ áo viền lông chồn trắng làm Tri Y tò mò, nga một tiếng, “Tiểu Tuyết Bảo.”
Nàng đang còn tưởng đó là con mèo con của nàng đang quấn trên cổ Tuyên Đế, An Đức Phúc lại mở khuôn mặt tươi cười tiến lên, “Hiện tại Tuyết Bảo của cô nương không có ở đây, mèo con ham chơi, Nguyên ma ma đã đi tìm, cô nương đợi lát nữa là có thể nhìn thấy .”
Tri Y nhìn về phía hắn, “An… Phúc.”
Suy nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra tên đầy đủ, nàng nghiêng nghiêng đầu, làm An Đức Phúc mỉm cười một cái, dáng vẻ có chút thật lòng, “Nô tài là An Đức Phúc, cô nương nhớ được đúng là vinh hạnh của nô tài, không nhớ rõ cũng không hề gì.”
“An, Đức Phúc.” Tri Y nghiêm túc lặp lại, tự mình cười rộ lên, tay Tuyên Đế nhấc lên, đưa bàn tay lộ bên ngoài của nàng thả xuống, thuận thế bị Tri Y cầm một ngón tay, hắn lại để mặc cho nàng nắm.
Cảnh Mân đang bị vứt sang bên cạnh trừng to mắt, dường như không thể tin rằng từ trước đến nay hoàng thúc luôn để mặt lạnh với bọn họ lại có bộ dáng ôn hòa như vậy.
“Cô nương có lạnh không?” An Đức Phúc thả giọng ôn nhu, để giọng ít phần sắc nhọn.
“Không lạnh.” Tri Y lắc lắc đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé nóng hầm hập đem một ngón tay của Tuyên Đế hướng vào bên trong chăn, “Hoàng Thượng, người lạnh.”
Tuyên Đế mới từ bên ngoài vào đây, mang theo hơi lạnh toàn thân. Hắn vốn muốn đi gặp Kính Mẫn Thái Hậu trước, biết được Thái Hậu và Tín Vương phi đang nói chuyện nên đi vòng đến đây gặp Tri Y.
Nghe nàng nói ngón tay khẽ nhúc nhích, lại được hơi ấm mềm mại bao trùm lại, hắn cúi đầu nhìn về phía Tri Y, tiểu cô nương đang thích thú với bàn tay của hắn. Bàn tay nhỏ bé mở ra so sánh, tựa hồ đang thắc mắc vì sao tay hắn so với chính mình lại lớn đến như vậy.
Ánh mắt Cảnh Mân trừng lớn hơn nữa, quan sát một vòng, muốn tìm xem muội muội này có cái gì đặc biệt, mà lại có thể nói chuyện với hoàng thúc của hắn từ trước đến nay luôn nghiêm túc hung dữ như vậy.
Lửa trong chậu than bạc cháy nhấp nháy, Tích Ngọc cẩn thận thêm mấy khối, có chút kỳ quái vì sao nơi này có địa long rõ ràng rất ấm mà còn dùng thêm chậu than sưởi, nhưng mà đây là chủ tử phân phó, nàng không nên tò mò, nghe lời làm là tốt nhất .
Gian ngoài truyền đến thanh âm cửa bị đẩy ra, Lâm ma ma xốc mành gấm lên, một trận gió lạnh ngoài điện theo đó mà vào, làm cho Tri Y lập tức tụt vào trong chăn.
“Hoàng Thượng.” Lâm ma ma hành lễ, phía sau theo một tiểu cung nữ bưng bát thuốc, “Nô tỳ đến đút cô nương uống thuốc.”
Tuyên Đế gật đầu, đổi lại vị trí. Lâm ma ma tiến lên mặc áo dày cho Tri Y, lại dùng tấm thảm ôm lấy nàng đặt vào lòng ngồi, khuôn mặt nhu hòa, “Cô nương yên tâm, thuốc này không đắng đâu, Thái Hậu nương nương bảo Thái y bỏ thêm cam thảo, uống vào rất giống với mật ong.”
Tri Y nhìn nước thuốc màu nâu trong bát nhỏ, mùi đắng xộc thẳng vào mũi, nhịn không được quay đầu ôm Lâm ma ma, “Ma ma, ma ma.”
Nàng cũng không nói cái gì, chỉ là thanh âm mềm mại ngọt ngào tựa đường mật vậy. Lâm ma ma trước kia có nghe Từ ma ma nói, đừng thấy cô nương ngày thường ngoan ngoãn chưa bao giờ làm người khác khó xử, một khi phải uống thuốc, thật đúng là một tiểu tổ tông, cố tình làm một bộ dạng ngọc tuyết đáng yêu, ai nấy đều không đành lòng ép nàng.
Lâm ma ma đau đầu , chỉ có thể ôm nàng nhẹ dỗ dành, “Cô nương đừng sợ, thuốc thật sự không đắng đâu, ma ma uống trước một ngụm cho người xem xem.” Bà bưng lên bát chạm một chút, “Ngọt quá, cô nương không tin cứ thử xem?”
Cảnh Mân xem nửa ngày, nhìn muội muội này loay hoay thẳng ra là không chịu không uống thuốc thì không khỏi vui vẻ, hai ba bước chạy tới, “Muội muội tên gì vậy?”
Tri Y tò mò nhìn phía hắn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy người lớn mà so với chính mình cũng không khác lắm, “Hàm Bảo Nhi.”
“Hàm Bảo Nhi?” Cảnh Mân không chớp mắt nói, “Thật là dễ nghe, cùng bộ dáng muội muội đẹp như nhau.”
Lâm ma ma và An Đức Phúc mấy người nhất thời mỉm cười, tiểu thiếu gia này cũng không biết nghe chỗ nào mà nói, thấy cô nương bất luận lớn nhỏ cũng khen đẹp, người nghe xong tự nhiên thường vui vẻ hẳn lên, nhưng này vị tiểu chủ tử mới lớn một chút a, làm sao hiểu được mà quan tâm những lời này đâu.
Quả nhiên, Tri Y nghiêng đầu, ánh mắt nhìn nghi hoặc.
Cảnh Mân tiếp tục nói: “Ta hơn muội một tuổi, muội phải gọi ta là ca ca. Muội muội, Lâm ma ma lừa ngươi đấy, thuốc này ta ngửi liền biết rất đắng, chắc chắn uống không ngọt.”
Lâm ma ma: … Còn tưởng rằng là người đến giúp đỡ, ai dè cũng là tiểu quỷ gây sự.