“Tri Y.” Tuyên Đế nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiểu cô nương bị Nghi Nhạc và Cảnh Mân vây quanh nghe tiếng chạy tới.
Tuyên Đế cong môi, tay to nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ hai cái, đôi mắt Tri Y nhíu lại, ỷ lại dựa vào người hắn. Thoạt nhìn hai người ở chung không khác với ngày thương, nhưng ở trong mắt người ngoài bầu không khí này sao lại……không giống nhau thì phải?
Nghi Nhạc làm ra vẻ suy tư vuốt cằm, “Theo kinh nghiệm nhiều năm của bổn quận chúa thì thấy….”
“Thấy cái gì?” Cảnh Mân chạy lên, “Nghi Nhạc cô cô nhìn thấy cái gì?”
Kinh ngạc liếc hắn một cái, hỏi một đằng Nghi Nhạc trả lời một nẻo, “Lúc trước không phải có chết cũng không chịu gọi cô cô sao? Sao hôm nay gọi thân thiết như vậy?”
Cảnh Mân nghiêm trang, “Đó là bởi vì lúc trước Nguyên Hàm cảm thấy ngài tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, gọi cô cô chẳng phải làm ngài già hơn sao? Nhưng bối phận như thế, Nguyên Hàm cũng không thể mãi không để ý, tuy rằng gọi ngài là cô cô, nhưng ở trong lòng Nguyên Hàm, Nghi Nhạc cô cô mãi mãi giống như tiên tử.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play