Lần này Tri Y Nam Tuần cải trang thành thiếu niên, bởi vì mấy năm nay ngũ quan nẩy nở, gương mặt càng ngày càng có nét nhu mỹ của thiếu nữ, nên mỗi lần ra ngoài còn phải để hai người Liên Hương Tích Ngọc dịch dung một phen, sửa hình dáng góc cạnh khắc sâu hơn chút. Nhìn như vậy tuy rằng dung mạo như cũ nhưng không đến nỗi xinh đẹp quá mức, tốt xấu sẽ không để người ta liếc mắt một cái đã biết đây là nữ hài nhi.
Chờ An Đức Phúc trả bạc cho người chèo thuyền xong, Tri Y được Tuyên Đế nắm tay, một lát sau đã đi đến trước mặt An Đức Phúc nhảy nhót nói: “An Phúc, có phải đặc biệt tiện nghi hay không, mới chỉ có mười lăm văn.”
An Đức Phúc vừa nghe, không nhịn được xì một tiếng, “Tiểu chủ tử cảm thấy mười lăm văn rất tiện nghi?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tri Y nghi hoặc nhìn hắn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
“Ngày thường ở Liên Hồ này dùng thuyền nhỏ để du ngoạn, tiểu hài nhi chỉ cần một văn, người lớn là ba văn. Tính cả chuyện bây giờ đang giữa mùa lễ hội là mùa du ngoạn thịnh vượng, hai vị chủ tử cũng không quá mười văn, người chèo thuyền này lấy mười lăm văn rõ ràng là thấy ngày xuất thân bất phàm, sẽ ra tay xa xỉ căn bản không để ý số bạc nhỏ này, nên cố ý hớ chúng ta đây.”
Tri Y tức khắc ngây người, dừng tại chỗ, nhỏ giọng không xác định nói: “Nhưng Hoàng Thượng cũng không nói gì nha?”
“Hoàng Thượng đương nhiên biết.” An Đức Phúc âm thầm đưa mắt nhìn Tuyên Đế, lĩnh hội ý tứ trong đó, lại cười nói, “Nhưng tục ngữ nói ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, đây là để tiểu chủ tử tự mình lĩnh hội, để ngài tự mình mua một cái giáo huấn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT