Trong lòng An Đức Phúc nói thầm, là nô tài, nô tài cũng bị dọa sợ, đem người ta vẽ thành bộ dáng như vậy, Đàm đại nhân không phát giận đã là tính nết tốt.
Chỉ cần không phải có Vinh Thọ Trưởng công chúa trước mặt, ngày thường Nghi Nhạc vẫn rất dễ nói chuyện, nghi hoặc một lát, rất nhanh đã không để trong lòng, quay đầu thương lượng với Tri Y về bức tranh.
Vài bước Đàm Chi Châu đã đi đến trước mặt Tuyên Đế, chắp tay hành lễ, “Đa tạ Hoàng Thượng còn không có quên vi thần, kịp thời giải cứu.”
Đương nhiên Tuyên Đế nghe được ý ngầm lên án trong đó, vẫn nhìn con mèo nhỏ nằm im trên bàn cờ, không nhanh không chậm nói: “Không cần đa lễ, đương nhiên trẫm sẽ không quên Chi Châu, nhưng……hình như Chi Châu có chuyện đã quên trình bẩm cho trẫm.”
Khó hiểu ngẩng đầu, Đàm Chi Châu nói: “Không biết chuyện gì? Mong rằng Hoàng Thượng chỉ bảo.”
Những người tới gần đình hóng gió bị thị vệ đuổi đi, Tuyên Đế đứng lên, ánh mắt cười như không cười, “Muối vận sử Hoài Thành là Lâm Hưng còn có vị phó sử tên là Đàm Lâu, người này cũng họ Đàm, có lẽ 500 năm trước còn chung tổ tiên cùng Chi Châu, đúng không?”
Tức khắc Đàm Chi Châu cười khổ, cách đây hai tháng nhưng vẫn bị Hoàng Thượng điều tra ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play