Lễ hội âm nhạc được tổ chức ở ngoại ô thành phố N, cách trung tâm hơn trăm cây số. Lại còn bắt đầu từ chiều, trong khi ban nhạc họ muốn xem lại diễn vào buổi tối. Tính đi tính lại, không kịp về trong ngày.
Lâm Chỉ lập nhóm chat bốn người, đề xuất: Hay là đừng về nữa, đặt khách sạn gần đó ngủ lại một đêm cho tiện.
Lúc này Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều đang bận, không ai xem tin nhắn.
Tần Duẫn là người đầu tiên trả lời, tán thành ngay với ý kiến của Lâm Chỉ.
Đến khi Thẩm Nhung mở WeChat ra thì thấy hai người kia đã đặt xong phòng khách sạn.
Cô lướt qua đoạn chat của họ, rồi đưa ra một câu hỏi:
[@Ai bé nhỏ chị cũng đi lễ hội âm nhạc à?]
Ai bé nhỏ: [?]
Ai bé nhỏ: [Bốn chúng ta cùng đi chứ.]
Thẩm Nhung nhìn danh sách thành viên trong nhóm. Tuy cô Thịnh chưa lên tiếng, nhưng ảnh đại diện chiếc đồng hồ vẫn luôn hiện diện một cách "ồn ào".
Tần Duẫn lên tiếng giải thích rất đúng lúc.
Tần Duẫn nói vé lễ hội âm nhạc rất khó mua, "người" mà nhờ mua chính là chị Minh Trản. Hơn nữa, chị ấy cũng thích ban nhạc này. Lâm Chỉ nói muốn đi giải sầu, thế là mọi người rủ nhau đi cùng luôn.
Thẩm Nhung: "..."
Tần Duẫn có một tài năng đặc biệt, đó là lúc nào cũng ngốc nghếch vừa đủ, khiến Thẩm Nhung không thể nào đoán được cô nàng này thật sự ngây thơ hay là cố tình "bán đứng" bạn bè.
Thẩm Nhung xem lại đoạn chat một lần nữa, rồi trích dẫn ảnh chụp màn hình của Lâm Chỉ:
[Tại sao chỉ đặt hai phòng?]
Thẩm Nhung tiếp tục đặt câu hỏi.
Nhìn thấy Thẩm Nhung hỏi dồn dập, Lâm Chỉ lạnh hết cả sống lưng. Nhớ lại lần mang hợp đồng đến Nhà hát An Chân, cũng bị Thẩm Nhung chặn lại, hỏi tới tấp như vậy.
Nhưng lần này không cần Thịnh Minh Trản ra tay, Lâm Chỉ đã tự tin đáp:
[Thưa cô Thẩm của chị, cô có biết lễ hội âm nhạc đông thế nào không? Hai phòng này là chị phải lục tung cả chục app mới đặt được đấy.]
(●-●): [Không sao đâu Tiểu Nhung, giường tụi mình đặt to lắm! Cậu ngủ với tôi nhé, tôi hết ngáy òi!]
Thẩm Nhung: "..."
Không nói thì tôi còn không biết cậu biết ngáy.
Thẩm Nhung nằm trên giường trong phòng ngủ, cầm điện thoại chọc chọc lên trán, rồi lại chạm vào cằm. Tiếng bà trò chuyện với Thẩm Đại dưới lầu mơ hồ vọng lên.
Ở bên ngoài một đêm cũng không có vấn đề gì lớn, có bà chăm sóc còn chu đáo hơn cả mình là con gái nữa.
Nhưng mà... Thịnh Minh Trản cũng đi.
Mối quan hệ giữa mình và Thịnh Minh Trản hiện tại đang rất nguy hiểm.
Lỡ như lại... Tần Duẫn và Lâm Chỉ đều ở đó.
Thẩm Nhung không tự nhiên, khép hai chân đang duỗi thoải mái lại.
Cô còn đang do dự thì người yêu cũ của cô như thể cảm nhận được cảm xúc của cô qua mạng, bỗng dưng lên tiếng.
S: [@Ai bé nhỏ tôi đặt khách sạn khác]
Thẩm Nhung: "..."
Thịnh Minh Trản, ý chị là gì? Em có đuổi chị đâu, chỉ hỏi bâng quơ thôi mà?
Hỏi cũng không được à? Chị làm em khó xử quá đấy!
Lâm Chỉ trả lời: [Trản Trản đừng đùa nữa, tất cả khách sạn gần đó đều đã kín chỗ, ngay cả phòng 8 người và phòng tập thể cũng hết sạch, cậu không có chỗ nào để đi đâu.]
Thẩm Nhung chỉ có thể ra mặt giảng hòa: [Không phải đặt xong rồi sao?]
Nghĩ lại, cô cảm thấy câu nói này của mình không ổn, như thể đang ám chỉ Thịnh Minh Trản có thể làm theo ý mình.
Vội vàng bổ sung thêm một câu: [@ (●-●) Cậu cứ việc ngáy, không sao đâu, dạo này tôi ngủ rất ngon.]
(●-●): [Ghét quá, đã bảo là hết rồi mà!]
Cứ như vậy, chuyến đi bốn người đến lễ hội âm nhạc được xác nhận.
Thẩm Đại hoàn toàn ủng hộ Thẩm Nhung ra ngoài chơi, thư giãn chút.
Thẩm Nhung nhớ lại, lần cuối cùng cô đi chơi chỉ đơn giản là để vui chơi, không biết đã là khi nào rồi.
Thật sự đã quá lâu không nghỉ ngơi, đừng nói đến việc đi đến một nơi giải trí thuần túy như lễ hội âm nhạc.
Lại còn đi cùng Thịnh Minh Trản.
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Nhung cũng nảy sinh chút vui vẻ.
Vì đã là bạn quen đi chơi cùng nhau, nên không cần phải tốn công đi riêng lẻ, đến nơi lại còn phải tìm nhau giữa biển người.
Lâm Chỉ xung phong làm tài xế, bốn người ngồi một xe, cùng nhau đi đến ngoại ô.
Ở bên ngoài qua đêm, ngoại trừ việc về nhà họ Thẩm, nếu không dù ở đâu, Thịnh Minh Trản với chứng sạch sẽ nghiêm trọng cũng nhất định sẽ tự mang đồ ngủ và các vật dụng cá nhân khác, không quen dùng đồ bên ngoài.
Chỉ là đi một đêm cũng đã chuẩn bị một vali hành lý.
Sau khi để hành lý xách tay vào, cô nghĩ lại, sẽ phải ở bên Thẩm Nhung cả ngày.
Trí thông minh của Thẩm Nhung thỉnh thoảng lại xuất hiện và không biết nó sẽ xuất hiện ở đâu.
Để đề phòng, cô thận trọng lấy chiếc điện thoại mới có WeChat của "Quý cô số 1" từ túi xách tay ra, bỏ vào vali.
Vậy là được rồi.
Thẩm Nhung không có lý do gì để vô tình mở vali của cô.
Trên đường đến lễ hội âm nhạc, Thịnh Minh Trản ngồi ghế phụ, Thẩm Nhung và Tần Duẫn ngồi ghế sau.
Hôm nay Tần Duẫn phấn khích không thôi, đã lâu không ra ngoài chơi.
Có thể trở thành bạn tốt tâm đầu ý hợp với Thẩm Nhung, ngoài việc năm đó Thẩm Nhung đã dũng cảm giúp đỡ khi gặp khó khăn, còn bởi vì cô nàng và Thẩm Nhung đều là con của gia đình đơn thân.
Từ nhỏ Tuần Duẫn sống cùng mẹ, sức khỏe mẹ rất yếu, không thể làm việc nặng hay đi làm, quanh năm phải uống thuốc, lúc nào cũng có mùi thuốc nồng nặc trong nhà.
Gia đình không khá giả, cô nàng cũng rất tự biết mình, biết mình không có năng khiếu nghệ thuật cao như Thẩm Nhung, cũng không có thành tích học tập luôn đứng đầu như chị Minh Trản. Không có tài năng gì đặc biệt, đầu óc không nhanh nhạy, có thể thi đậu vào trường trung học trọng điểm và đại học top đầu là nhờ những đêm thức trắng đèn sách.
Sau khi đi làm, cô nàng từ bỏ công việc được gọi là "tử tế" nhưng lương thấp, dấn thân vào nghề môi giới bất động sản. Làm việc dưới trướng Triệu Kiêu không phải lo bị người giành khách, tháng nào cũng kiếm được kha khá.
Nhưng nghề này không có ngày nghỉ, hôm nào cũng phải chạy ngoài đường, mấy năm nay da đen đi, người cũng gầy xuống. Muốn kiếm nhiều tiền hơn thì dù khách hàng có vô lý đến đâu cũng phải niềm nở, bị mắng vẫn không được cãi lại.
Bệnh của mẹ vẫn chưa khỏi, và sẽ không bao giờ khỏi, tiền thuốc càng chi càng nhiều, còn phải tiết kiệm cho trường hợp bệnh tình bỗng dưng trở nặng. Chỉ có bản thân là trụ cột, vì vậy dây thần kinh kiếm tiền của Tần Duẫn chưa bao giờ được thả lỏng.
Ngay cả những người lạc quan nhất cũng có lúc trầm cảm.
Mà Tần Duẫn thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, đôi khi sự buồn bã vô cớ có phải là dấu hiệu của trầm cảm hay không.
Tần Duẫn không nhớ lần cuối cùng được nghỉ ngơi là khi nào.
Hôm nay vì lễ hội âm nhạc, Tần Duẫn đã thay bộ đồng phục đen xì như đi đám ma của nghề môi giới bất động sản, mặc chiếc váy mỏng màu xanh bạc hà mát mẻ của mùa hè, nhuộm tóc màu hồng tạm thời, tay cầm chiếc GoPro đi đâu cũng quay.
Để tâm trạng bay bổng, bay đến đâu thì bay.
Trên đường đi toàn là những thanh niên yêu nhạc rock đi lễ hội âm nhạc, lái xe như bay.
Trong xe bật nhạc ầm ầm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng la hét và cười đùa từ xe bên cạnh.
Có thể nhìn thấy cờ hiệu làm từ biểu tượng của ban nhạc Hoan Hỉ tung bay trên không trung, hoặc được vẽ trên mặt ở khắp nơi.
Hormone bùng nổ của các chàng trai cô gái thật cuồng nhiệt và đầy cám dỗ.
Thẩm Nhung không khỏi nhớ lại tuổi đôi mươi vô tư, tràn đầy năng lượng của mình.
Không khí nóng bỏng của lễ hội âm nhạc mùa hè hòa quyện với dòng người, khiến những cư dân thành thị vốn bị áp lực cuộc sống đè nén bắt đầu rục rịch tế bào trước khi đến nơi.
Ngay cả Lâm Chỉ vốn luôn tuân thủ quy tắc cũng bị cuốn theo, mở nhạc rock, hát song ca với Tần Duẫn.
Hát đến sau đó Thẩm Nhung cũng tham gia náo nhiệt cùng.
Chỉ có Thịnh Minh Trản, như thể băng giá bao bọc xung quanh, ngồi vững vàng trên ghế phụ.
Trong môi trường náo nhiệt như vậy, vẫn có thể đeo tai nghe Bluetooth với vẻ mặt vô cảm, thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc gửi email...
Thẩm Nhung liếc nhìn, thầm nghĩ, từ khi trở thành doanh nhân, chị ta cũng mất đi nhiều sự thú vị.
Tuy nhiên, hôm nay cách ăn mặc của Thịnh Minh Trản có chút khác biệt so với bình thường.
Thịnh Minh Trản thường thích xõa tóc, tạo cảm giác u buồn và khó đoán.
Hôm nay, Thịnh Minh Trản búi tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông cổ lọ trắng với quần dài rộng màu vàng hoa diên vĩ, trang điểm nhẹ nhàng với son môi sắc trà sữa, tạo cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.
Chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay màu xanh lục đậm là trông không hề rẻ.
Kết hợp với các yếu tố khác, Thịnh Minh Trản giống như một nữ sinh viên xinh đẹp.
Nhóm người đến địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc vào buổi chiều.
Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản có kinh nghiệm khi xuất hiện ở những nơi công cộng đông người như thế này, họ đội mũ và đeo khẩu trang, che gần hết khuôn mặt.
Khi vào cửa, nhân viên dán một miếng dán lên cánh tay của họ, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc cùng tiếng hò reo đinh tai nhức óc.
Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc rất lớn, có nhiều sân khấu biểu diễn cùng lúc.
Trong khi Thẩm Nhung và Tần Duẫn đang xem bản đồ và lịch trình, tìm hiểu thời gian và địa điểm biểu diễn của ban nhạc Hoan Hỉ, Lâm Chỉ nhìn thấy một quầy bán kem, ngân nga đi mua kem ốc quế.
Lâm Chỉ gọi cho mình một chiếc kem vị dâu, hỏi Thịnh Minh Trản có còn thích vị matcha không.
Lâm Chỉ còn chưa kịp quay người, Thịnh Minh Trản đã nói ngay: "Có cô gái nào không thích sô cô la không? Ông chủ, thêm hai chiếc vị sô cô la nữa."
Lâm Chỉ: "..."
Lần sau nếu đã quyết định rồi thì cứ mua luôn dùm.
Khi Thẩm Nhung và Tần Duẫn xác định được ban nhạc Hoan Hỉ sẽ biểu diễn lúc 7 giờ tối trên sân khấu khu C, Lâm Chỉ cùng Thịnh Minh Trản mỗi người cầm hai chiếc kem ốc quế quay lại.
Lâm Chỉ vừa ăn kem ốc quế vị dâu của mình, vừa đưa cho Tần Duẫn chiếc kem vị sô cô la.
Tần Duẫn đúng thật không có ý kiến gì với sô cô la.
Thịnh Minh Trản thì chăm chú nhìn chiếc kem ốc quế vị matcha trong tay, nếu không biết còn tưởng cô đang cầm một hợp đồng trị giá hàng trăm triệu.
Cô tuỳ ý đưa chiếc kem ốc quế vị sô cô la còn lại ra phía trước, "tình cờ" đưa đến trước mặt Thẩm Nhung.
"Cảm ơn."
Thẩm Nhung cầm lấy chiếc kem.
Nhìn lớp sô cô la dày phủ trên kem, lặng lẽ quan sát Thịnh Minh Trản.
"Chỉ còn vị sô cô la thôi."
Thịnh Minh Trản cắn một miếng nhỏ, vẫn không nhìn Thẩm Nhung, như tự nói với chính mình.
"Ai nói gì trời."
Lòng Thẩm Nhung đã sớm phàn nàn rằng Thịnh Minh Trản vẫn còn nhớ cô thích tất cả các loại đồ ăn có vị sô cô la.
Sau khi phàn nàn xong lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khi được quan tâm.
Thẩm Nhung nhìn vào đôi môi hơi chu ra của Thịnh Minh Trản khi ăn kem.
Đôi môi được phủ một lớp son bóng có vẻ khá mềm mại.
Thẩm Nhung biết, nó thực sự còn mềm mại và ngọt ngào hơn cả chiếc kem ốc quế.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản nhìn lại với ánh mắt nghi hoặc, "?"
Thẩm Nhung khéo léo tránh né, quay người khoác tay Tần Duẫn, đi đến quầy hàng lưu niệm xem có gì hay ho không.
Ở những lễ hội âm nhạc trước đây, Thẩm Nhung luôn mua nhiều đồ lưu niệm.
Cô thích sưu tầm những món đồ cũ có thể lưu giữ kỷ niệm.
Lần này, sau khi xem xét kỹ lưỡng tại quầy hàng, tất cả đều là những món đồ mới sản xuất, ngay cả những thứ liên quan đến ban nhạc Hoan Hỉ cũng mang hơi hướng làm hàng loạt để kiếm tiền, Thẩm Nhung mất hết hứng thú, không mua gì.
Chớp mắt trời đã tối, ban nhạc Hoan Hỉ cũng lên sân khấu.
Sân khấu khu C ngay lập tức tràn ngập người, tiếng nhạc ầm ầm và ánh đèn rực rỡ lập tức thổi bùng không khí cuồng nhiệt của đêm.
Để không bị những người trẻ tuổi phê thuốc đâm phải, Thẩm Nhung cùng những người khác rất cẩn thận đứng ở rìa đám đông, cách sân khấu một khoảng khá xa.
Mặc dù không thể nhìn rõ ban nhạc bằng mắt thường, nhưng vẫn còn màn hình lớn, có thể cảm nhận được không khí tại hiện trường là được.
Lâm Chỉ mang theo tấm thảm cắm trại cùng ghế xếp nhỏ, đặt xuống đất, Tần Duẫn chất đồ ăn nhẹ lên trên.
Gió mát thổi qua, còn có người đang hát.
Ở đây ngủ một giấc thoải mái, dù có ngủ đến tận thế cũng cam lòng.
Lâm Chỉ ngồi trên ghế xếp mở rượu, Thẩm Nhung và Tần Duẫn thì ngồi trên tấm thảm cắm trại hát theo ban nhạc Hoan Hỉ.
Mấy bài hát không biểu diễn hơn mười năm, khi tiếng nhạc vang lên, nhận ra không quên dù một chữ.
Những ký ức vụn vặt được đánh thức, hát đến đoạn điệp khúc của một bài hát nào đó, Thẩm Nhung nhớ lại nụ hôn của Thịnh Minh Trản.
Cô không còn nhớ đó là chuyện của năm nào, chỉ nhớ ngày đó Thịnh Minh Trản nhuộm tóc vàng nhạt, mặc chiếc váy ngắn hai dây mát mẻ, tay cầm một ly matcha đá xay.
Cũng là lễ hội âm nhạc, cũng là bài hát này, hát đến đoạn cao trào, Thịnh Minh Trản ôm cô từ sau, nâng mặt cô lên để cô quay đầu lại.
Trong không khí nồng nàn cùng gió nóng, chị hôn cô thật sâu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nhung quay đầu lại, thấy Thịnh Minh Trản đang cầm ly rượu mà Lâm Chỉ vừa đưa cho, đứng ngay sau lưng cô.
Gió thổi qua người chị như sóng nước, quần áo rộng thùng thình ban đầu ôm sát cơ thể, phác họa những đường cong gợi cảm.
Nhận thấy Thẩm Nhung đang nhìn mình, Thịnh Minh Trản khẽ chớp hàng mi cong vút, cũng nhìn về phía em.
Trên sân khấu bùng nổ tiếng hò reo dữ dội, ca sĩ chính của ban nhạc Hoan Hỉ ném chiếc vòng tay đã đeo hơn mười năm xuống phía dưới sân khấu.
Điều này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trong tiếng hò reo vang dội khắp nơi, chỉ có ánh mắt của hai người không bị cuốn đi.
Vẫn còn đang quấn quýt với nhau.
...
Ban nhạc Hoan Hỉ hát liên tục gần bốn mươi phút, sau khi hát xong, giọng của những người hâm mộ hát theo cũng khàn đi, kiệt sức.
Buổi diễn của ban nhạc Hoan Hỉ kết thúc, các buổi biểu diễn tối nay cũng kết thúc.
Đám đông người hâm mộ tràn đầy cảm xúc, mong muốn tìm một nơi để tiếp tục giải tỏa.
Có một quán bar ngay cửa lễ hội âm nhạc, Lâm Chỉ đề nghị đến đó uống vài ly rồi về ngủ.
Thực ra Thẩm Nhung đã buồn ngủ, nhưng thấy Lâm Chỉ và Tần Duẫn rất hào hứng, còn Thịnh Minh Trản, người đã gia nhập hàng ngũ những người nghiện rượu, cũng không phản đối, nên cô không muốn làm mất hứng, cùng đi theo.
Đến quán bar, vừa mở cửa đã suýt bị một tràng hoan hô đẩy lùi lại.
Hóa ra chủ quán bar đã nhận được chiếc vòng tay của ca sĩ chính ban nhạc Hoan Hỉ, đang tổ chức một bàn nhậu, lấy chiếc vòng tay làm mồi, tối nay ai uống sẽ được sở hữu.
Chiếc vòng không chỉ có giá trị, mà còn mang theo ký ức của một thế hệ người hâm mộ, có thể nói là bảo vật vô giá, chắc chắn không ai phản đối.
Chủ quán bar lại sẵn sàng lấy nó ra làm phần thưởng, đây quả là cơ hội ngàn năm có một, có rất nhiều người háo hức muốn thử sức, muốn giành được chiếc vòng tay về nhà.
Trước đây Thẩm Nhung rất thích ca sĩ chính của ban nhạc Hoan Hỉ, nghe nói chiếc vòng tay ở đây, cô có chút kích động nhìn quanh, nhưng nghe thấy phải uống rượu để phân thắng bại, mất hết hứng.
"Thật nhàm chán", Thẩm Nhung thầm chỉ trích, "trò tiêu khiển của những người thành thị trống rỗng thời hiện đại".
Cô không tham gia, mặc dù có chút muốn chiếc vòng tay đó, nhưng phải so sánh về uống rượu, cô chỉ có thể bị hành hạ mà thôi.
Nếu quán bar có cung cấp sữa, Thẩm Nhung đã không gọi coca.
Đang nói với Lâm Chỉ rằng cô muốn coca không đường, Thịnh Minh Trản ngồi phía sau cô bỗng dưng đứng dậy, đi về phía bàn nhậu.
Thẩm Nhung, Lâm Chỉ và Tần Duẫn đồng loạt nhìn qua.
Lâm Chỉ kéo người lại: "Đi đâu vậy?"
Thịnh Minh Trản nói: "Hơi khát, đi uống vài ly."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT