Sau một cuộc phỏng vấn, tâm trạng chán nản Thẩm Nhung kìm nén dần dần tan biến cùng với những giọt mồ hôi đổ ra khi nhảy và hát.
Hóa ra nhạc kịch mới là thứ khiến cô hài lòng nhất.
Cuối cùng đã vượt qua được cuộc phỏng vấn xui xẻo.
Mưu Lê luôn có vẻ hơi lạc lõng với đám đông, nhưng bây giờ, cô ta gượng cười và nói với Thẩm Nhung: "Trở về, đợi thông báo. "
Thẩm Nhung ôm lấy áo khoác của cô, lịch sự đáp lại, chào tạm biệt những người phỏng vấn khác rồi rời đi.
Thẩm Nhung đang trong chìm đắm trong tâm trạng thăng trầm, không để ý rằng sợi dây chuyền cô cởi ra vào tối hôm đó, được cô cất trong túi áo khoác ngoài đã vô tình rơi xuống đất.
...
Mặt trời lặn về phía tây.
Ánh đèn của ZM Plaza bật sáng, kết thúc vòng phỏng vấn đầu tiên của "Phương Xa",.
Nhân viên đã về hơn nửa. Đạo diễn sân khấu và biên đạo múa - Mạc Đề đang đứng bên cửa sổ, bàn bạc về động tác vũ đạo.
Trong lúc diễn tả, Mạc Đề giẫm phải vật cứng và trượt chân.
"Dây chuyền ai rơi đây? Có nhẫn treo trên đó nữa." Mạc Đề dùng đầu ngón tay nhặt dây chuyền.
Chiếc nhẫn bạch kim thiết kế đơn giản và thanh lịch, thoạt nhìn có vẻ như được đặt làm riêng.
Mưu Lê tình cờ đi ngang qua, bị chiếc vòng cổ thu hút. Sau khi ngẫm nghĩ, cô ta đi về phía Mạc Đề, "Thầy Mạc, cảm ơn thầy nhiều. Sao dây chuyền em rơi ở đây nhỉ?"
Mạc đề đưa nó cho Mưu Lê: "Đồ quý vậy mà, lần sau cẩn thận nhé."
Mưu Lê nhận lấy, mỉm cười cảm ơn. "May là thầy nhặt được, nếu không em khóc mất."
Nhìn Mưu Lê bước đi, Mạc Đề nhẹ lắc đầu: "Mấy người gì cũng không biết, giỏi nhất là khoa tay múa chân."
Đạo diễn sân khấu cười lạnh: "Chính những người như thế này ảnh hưởng đến vận mệnh của diễn viên, thậm chí là cả sự thành bại vở kịch. Nực cười không?"
Thức cả đêm, Thẩm Nhung mệt về thể xác lẫn tinh thần, vừa lên xe buýt đã ngủ quên. Cô kiệt sức đến lỡ hai trạm dừng mới tỉnh dậy nổi.
Mơ màng xuống xe, gió lạnh ập vào mặt, cuốn hết đi hơi ấm còn sót lại trong cơ thể. Thẩm Nhung run lập cập, vội quấn chặt quần áo.
Một mình.
Nhưng rất tỉnh táo.
Không biết do năm nay lạnh hơn năm trước hay vì không xe đưa, xe đón nên làm mùa đông lạnh giá càng thêm khó khăn.
Thẩm Nhung kéo áo khoác đến tận cằm, cẩn thận di chuyển trên nền đất băng giá.
Sáng sớm, thang máy bệnh viện đã chật cứng người. Song, đêm về, những thang máy trống rỗng càng làm nổi bật sự im lặng và hoang tàn của bệnh viện.
Giống như một thế giới biệt lập, đang chết dần, đầy rẫy nguy hiểm và tối tăm mà mắt thường không thể thấy.
Một mình đứng trong thang máy, Thẩm Nhung mở to mắt nhìn dòng chữ "Nhà xác B2". Cô không biết khi nào mình sẽ đến nơi đó.
Vừa đi tới cửa phòng bệnh, Thẩm Nhung liền nhìn thấy Thịnh Minh Trản đứng ở bên giường Thẩm Đại.
Thẩm Nhung dừng bước, đầu cô có vang lên tiếng vo ve.
Đó thực sự là Thịnh Minh Trản.
Trong phòng ấm áp, Thịnh Minh Trản cởi áo khoác chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Tay áo xắn lên, để lộ cánh tay mịn màng, trên đó có chiếc đồng hồ xa lạ.
Thịnh Minh Trản buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, cúc áo được cài tỉ mỉ, đến nút trên cùng.
Ngay cả khi cúi xuống dọn giường, cặp kính vẫn chắc chắn trên sống mũi.
"Y tá thuê không ổn. "
Thịnh Minh Trản thẳng vào vấn đề. Không có mở đầu ấm áp hay sắc sảo, chỉ muốn nói gì thì nói. Thực sự không hổ là người bạn thuở nhỏ, kiêm người yêu cũ.
Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng lật Thẩm Đại lại, đặt bà nằm ngửa trên giường, cẩn thận cài khuy quần áo cho bà.
Bên cạnh chiếc ghế Thẩm Nhung thường ngồi có chậu nước nóng. Thịnh Minh Trản nhúng khăn hai lần rồi vắt bớt nước.
"Cô y tá đó quá bận, không thể một mình chăm sóc nhiều bệnh nhân như vậy. " Vừa nói vừa lau cổ và mặt cho Thẩm Đại, "Đã sắp xếp y tá mới cho mẹ rồi, tối nay sẽ đến chăm mẹ và cũng nói chuyện với bệnh viện xong."
Nhìn Thịnh Minh Trản khéo léo chăm sóc Thẩm Đại, Thẩm Nhung mới ý thức được gần đây mình bận quá, ngay cả thời gian tắm cho mẹ cũng không có.
Thẩm Đại vẫn đang hôn mê, nhưng mỗi lần trở mình đều rên lên một tiếng vì đau.
Thịnh Minh Trản lực lớn, sợ làm mẹ đau, luôn cẩn thận hỏi han.
Chỉ là hỏi thì hỏi nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Thẩm Đại.
Thịnh Minh Trản cũng ý thức được tình trạng của Thẩm Đại nghiêm trọng hơn lần trước tới đây, không khỏi nhíu mày.
Thẩm Nhung nhìn chằm chằm vào hàng lông mi dài sau cặp kính của Thịnh Minh Trản, hỏi: "Bạn gái của chị có biết chị ở đây không?"
Cãi nhau với Mưu Lê gần cả ngày ở nơi làm việc, cô thực sự không muốn bị hiểu lầm nữa
Thịnh Minh Trản cẩn thận lau người Thẩm Đại, ngay cả những bộ phận nhỏ như sau tai cũng không bỏ. Nhìn kim cắm vào cánh tay gầy gò của Thẩm Đại, không trả lời câu hỏi của Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung không muốn hỏi thêm nữa, bởi vì cô đã nhắc nhở người ta rồi.
Nếu như Mưu Lê đến tìm cô làm khùng làm điên, cô có thể mạnh mẽ đáp trả.
Thôi thì đổi sang chủ đề cần nói rõ hơn.
"Lần trước chị để lại 20 vạn, em sẽ trả chị sau."
Lúc này Thịnh Minh Trản mới phản ứng.
"Tiền chữa bệnh cho mẹ, không trả. Hơn nữa, em lấy đâu ra mà trả?"
Thẩm Nhung suýt tắt thở.
Rõ ràng, Thịnh Minh Trản biết chuyện Thẩm Gia.
Thịnh Minh Trản kéo tay áo xuống, từ từ cài lại, suốt quá trình đều nhìn vào khuy áo của mình, cứ như đang nói chuyện với khuy áo, "Gần đây em ở đâu?"
Có vẻ đã biết chuyện cô bán nhà.
Thẩm Nhung có thể tỏ ra mạnh mẽ trước cả thế giới, diễn xuất đến mức hoàn hảo, nhưng lại không thể nào đối mặt với người trước mắt.
Hai người họ quá hiểu nhau, từ nhỏ Thẩm Nhung thế nào, Thịnh Minh Trản còn hiểu rõ hơn cả mẹ cô.
Thậm chí có những lúc, bản thân Thẩm Nhung hơi mơ hồ về một số điều, cô còn cần Thịnh Minh Trản chỉ đường dẫn lối.
Thịnh Minh Trản chính là người dẫn dắt, chăm sóc cô lớn lên.
Hai người giống như hai rễ cây của một cái cây, dù không bao giờ gặp ánh sáng, nhưng từ lâu đã đan xen vào nhau dưới lòng đất, khó mà tách rời.
Cô hoàn toàn không thể lừa được Thịnh Minh Trản.
"Ở khu dân cư cạnh bệnh viện. " Thẩm Nhung bất đắc dĩ nói sự thật.
Không biết do nhiệt độ máy sưởi quá cao hay vì lý do nào khác, Thẩm Nhung nóng, có chút đổ mồ hôi nên cởi áo khoác ra.
Thịnh Minh Trản biết rằng tất cả những người ở gần bệnh viện đều già và nghèo, đã rất lớn tuổi, không thể có một ngôi nhà thoải mái để ở.
"Em sống được à?"
Thịnh Minh Trản vô cảm hỏi, giống như hai người xa lạ hàn uyên đôi câu tầm thường.
Thản nhiên, thờ ơ, không muốn bàn sâu hay giải quyết bất cứ điều gì.
Sao?
Thẩm Nhung bình tĩnh đáp.
"Gì quen với chả không quen, cần thời gian để thích nghi thôi."
Khi lông mi của Thịnh Minh Trản khẽ run, Thẩm Nhung bỗng nhận ra rằng lời cô nói như thể chứa chút cảm xúc cá nhân, có ám chỉ gì đó bên trong.
Lòng tự trọng như một cái gai, đâm sâu vào trái tim Thẩm Nhung. Bất cứ khi nào cô gặp bất lợi, cái gai này sẽ đâm vào cô và khiến cô bồn chồn.
Cô không muốn bị coi là kẻ yếu đuối, có thể bị cuộc sống đè bẹp bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là Thịnh Minh Trản.
Để che đậy nội tâm hoảng sợ, Thẩm Nhung đột nhiên đổi chủ đề: "Đợt này về, chị định khi nào đi?"
Câu trả lời của Thịnh Minh Trản giống như một chậu nước lạnh dập tắt hy vọng của Thẩm Nhung: "Mẹ tôi bệnh, tôi muốn ở lại chăm sóc bà."
Thần kinh Thẩm Nhung nhảy dựng, cô không thể tưởng tượng được ngày đêm đối mặt Thịnh Minh Trản.
Cô đã nghe từ lâu về những khó khăn khi chăm sóc những bệnh nhân bị bệnh nặng. Và cô không muốn nợ Thịnh Minh Trản ân tình này.
Đúng như Thịnh Minh Trản nói, giờ cô không đủ khả năng để trả tiền hay ân huệ.
"Thịnh Minh Trản..." Thẩm Nhung âm thầm nắm chặt nắm đấm: "Trước kia mẹ làm như vậy với chị, tôi cũng làm như vậy với chị. Chị nhớ không?"
Thẩm Nhung là người đầu tiên xốc bức màn hoà bình, nhắc lại quá khứ.
"Chị nói đời này không quay trở lại..."
"Ừ, người có tội là tôi."
Thịnh Minh Trản chỉnh gọng kính, giọng điệu bình tĩnh nhưng khiến Thẩm Nhung chua chát.
"Chị không cần phải nói như vậy, chị không cần phải làm gì cho Thẩm gia nữa. Nói chính xác hơn, chị chưa bao giờ nợ bất cứ điều gì. Chị không phải con gái ruột của mẹ, những chuyện này chị không nên chịu trách nhiệm. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho mẹ của mình. Tôi...."
Thẩm Nhung cúi đầu, nói được nửa chừng, cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau mình càng ngày càng gần.
Cô ngẩng đầu lên và ngạc nhiên khi thấy Thịnh Minh Trản đã đứng trước mặt cô, quá gần cô.
Vượt quá khoảng cách an toàn.
Trong mắt Thịnh Minh Trản như vậy có lửa, đốt cháy một góc ký ức của Thẩm Nhung kéo ra nỗi đau hư ảo.
Cảm giác kiềm chế bị ràng buộc và vướng víu bởi những sợi dây quanh cổ tay và mắt cá chân của cô nổi lên một cách không thể kiểm soát.
Cô không nhận thấy vai mình bất giác co rúm lại.
Thẩm Nhung cảm giác được giây tiếp theo Thịnh Minh Trản sẽ trói cô lại, bịt mắt, bịt miệng cô.
Cô không thể nhìn thấy gì, không thể nói bất cứ điều gì và không thể làm gì cả.
Cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Những sự việc kinh hoàng trong quá khứ đó chợt hiện lên trong đầu cô, Thẩm Nhung tái mặt, vô lùi lại một bước.
Tuy nhiên, Thịnh Minh Trản lại hung hăng tiến tới, từng bước ép cô vào góc.
Thịnh Minh Trản chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng Thẩm Nhung biết Thịnh Minh Trản đang tức giận, rất tức giận.
"Thẩm Nhung. " Giọng nói của Thịnh Minh Trản trầm trầm uy lực, cuối cùng có chút run rẩy chỉ có Thẩm Nhung nghe được. "Em vẫn như trước, vô tâm vô phổi. "
Dù sợ hãi bao trùm, Thẩm Nhung vẫn không cho phép mình lộ ra sự rụt rè.
Cô nâng cằm, nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh Trản, mỉm cười, đáp lại: "Ừ, tôi vô tâm vô phổi. Chị mới biết tôi ngày đầu à?"
Sự mạnh mẽ và kiêu ngạo của Thẩm Nhung làm cơn giận trong mắt Thịnh Minh Trản rõ ràng hơn.