"Huynh thật là..."
Ta nửa ngày cũng không nghĩ ra được từ thích hợp, cuối cùng chỉ nói: "Vậy sao huynh lại giả vờ? Còn làm bộ giáo huấn ta, nói rằng dù không phải huynh muội ruột thịt cũng phải tránh né."
Thẩm Túc mỉm cười: "Thứ quá dễ dàng có được thường sẽ không được trân trọng, con người cũng vậy."
"Ý huynh là, kiếp trước ta đã bắt đầu rồi lại bỏ rơi huynh sao?"
"Không, kiếp trước chúng ta luôn ở bên nhau."
Thẩm Túc hạ mi mắt, thả lỏng suy nghĩ, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.
Kiếp trước, đến c.h.ế.t ta vẫn thích hắn, nhưng mức độ thích đó không đạt đến tiêu chuẩn của hắn.
Hầu hết mọi người trên đời này yêu nhiều nhất thì cũng chỉ đến chín phần nhưng Thẩm Túc lại muốn đủ mười phần.
Hắn muốn cô gái trong lòng hắn cũng phải yêu hắn một cách điên cuồng như hắn vậy.
Hắn muốn thấy ta vì hắn mà mất ăn mất ngủ, muốn trong lòng ta chỉ có hắn, muốn thấy ta làm mọi điều điên rồ vì hắn.
Có lẽ những hành động hèn hạ mà trước đây ta đã làm để có được Thẩm Túc đối với người khác là không thể chấp nhận, nhưng Thẩm Túc lại rất thích.
Ta càng không từ thủ đoạn, hắn càng cảm thấy vui sướng thỏa mãn, đối với hắn, đó là biểu hiện của tình yêu ta dành cho hắn.
Ừ, chỉ riêng điểm này, chúng ta quả thật là một cặp trời sinh.
Ta lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại để suy nghĩ rõ ràng: "Không nói chuyện này nữa, nếu huynh đã biết, vậy chắc cũng biết nếu huynh không đến với Phượng Khuynh Thành, huynh vẫn sẽ c.h.ế.t."
Thẩm Túc nhếch mắt, cười khinh miệt: "Nếu ta sợ c.h.ế.t, kiếp trước đã chọn ở bên Phượng Khuynh Thành rồi."
"Bất kể là cảnh ngộ nào, kết cục ra sao, cho dù phải xuống địa ngục Vô Gián, ta cũng sẽ bám chặt lấy muội, không bao giờ buông tay."
Ngay khi câu nói vừa dứt, hắn đã áp sát lại, nụ hôn như lửa cháy bùng lên, thiêu đốt tận đáy lòng ta.
Màn che rủ xuống, ánh nến nhảy nhót.
Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chăn ấm đệm êm hưởng trọn đêm xuân.
"Ngọc lò băng điệm uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. Liêm ngoại lộc lô thanh, liễm mi hàm tiếu kinh." Thẩm Túc áp môi bên tai ta, thì thầm những câu từ gợi tình đầy phóng túng.
Mọi thứ trong giấc mơ đều đã trở thành hiện thực.
Cảm xúc của hắn mãnh liệt đến mức khiến ta không sao chống đỡ nổi.
Cuối cùng, ta chỉ có thể để hắn kéo vào vực sâu của dục vọng, cùng hắn chìm đắm trong đó.
Những cảm xúc bị kìm nén suốt nửa năm qua vào lúc này như lũ tràn đê, hoàn toàn vỡ òa.
Ta hoàn toàn buông thả bản thân, ta yêu Thẩm Túc, hắn cũng yêu ta, cứ thế này đi.
Mặc kệ cốt truyện, mặc kệ nam nữ chính, cùng lắm là cùng c.h.ế.t thôi.
...
Sáng hôm sau.
Mở mắt ra là dung nhan tuyệt thế phóng ra ngay trước mắt, Thẩm Túc vẫn còn đang ngủ, cánh tay hắn vòng quanh eo ta chưa từng buông lỏng.
Vừa thấy gương mặt hắn, những hình ảnh nóng bỏng khiến người ta đỏ mặt từ hôm qua lập tức hiện lên trong đầu ta.
Ta thật không ngờ, người thường ngày nhìn có vẻ lãnh đạm thanh khiết lại điên cuồng trong chuyện đó đến vậy.
Càng nghĩ mặt ta càng đỏ, ta dứt khoát vùi mặt vào chăn, rồi từ từ cơn buồn ngủ và mệt mỏi cùng kéo đến, ta lại ngủ thiếp đi.
Ngoài trời, ánh nắng không quá gay gắt, gió thổi nhè nhẹ.
Dù tương lai ra sao, ít nhất ngay khoảnh khắc này, hai trái tim đều cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi kết hôn, Thẩm Túc giữ lời hứa, tháo bỏ sợi xích trên chân ta. Ta hoàn toàn buông thả bản thân, chẳng muốn nghĩ đến điều gì nữa, cả ngày chỉ ngọt ngào bên Thẩm Túc, như hình với bóng.
Nhưng cốt truyện vẫn tiếp diễn.
Vừa mới thành hôn với Thẩm Túc không lâu, Phượng Khuynh Thành đã xuất hiện, yêu cầu Thẩm Túc bỏ thê tử, rồi tổ chức một lễ cưới hoành tráng hơn để cưới nàng ta.
Dĩ nhiên, Thẩm Túc từ chối. Phượng Khuynh Thành lập tức lạnh mặt, cảnh báo hắn đừng hối hận.
Nhìn tình thế có vẻ như nàng ta đang chuẩn bị triệu tập binh mã để tiêu diệt đất nước Khải Tang.
Thật lòng mà nói, ta cảm thấy Phượng Khuynh Thành vốn không hề thích Thẩm Túc nhiều như vậy.
Có lẽ là do ảnh hưởng của cốt truyện, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là tâm lý "càng không có được càng muốn có", Phượng Khuynh Thành đặc biệt cố chấp với Thẩm Túc.
Sáu tháng sau, Phượng Khuynh Thành cùng với Chu Hành An liên minh với Vương tử Nhu Nhiên là Ô Tắc Nhĩ tạo phản.
Cả nước náo loạn.
Phượng Khuynh Thành thì không cần bàn đến, nhưng Chu Hành An lại xuất thân từ phủ Trấn Quốc Tướng Quân, nơi có ba đời trung lương. Chỉ vì hắn mà danh tiếng trung liệt của gia tộc họ Chu bị hủy hoại trong chốc lát.
Lão tướng quân nhà họ Chu ngay trong ngày hôm đó đã tức đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Tuy nhiên, binh phù của nhà họ Chu đã sớm rơi vào tay Chu Hành An, nên lão tướng quân dù có phản đối cũng không thể ngăn cản.
Trận chiến kéo dài suốt hai tháng, quân đội của Chu Hành An thắng như chẻ tre, dường như sắp tiến vào Thịnh Kinh. Nhưng ngay lúc ấy, phó soái của hắn đột ngột phản bội.
Toàn bộ bản đồ tác chiến bí mật bị tiết lộ, Thẩm Túc với tư cách Hoàng đế đích thân ra chiến trường, phối hợp cùng nội gián trong quân đội của Chu Hành An, thực hiện một cuộc phục kích hoàn hảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT