*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa vừa chạm đã mở, thành thật mà nói, thật sự không phải hiện tượng gì tốt.

Ở hoàn cảnh nguy cơ tứ phía lại không có pháp luật bảo vệ, dù là thường dân may mắn sống sót cũng chắc chắn nơm nớp lo sợ đóng chặt cửa rất sợ thứ gì đó xông vào, tương tự như vậy một cửa tiệm nhỏ làm ăn kinh doanh sao lại dám đĩnh đạc chỉ khép hờ cửa? Người có chút đầu óc, cũng có thể nghĩ ra được sự bất hợp lý trong đó.

Tất nhiên Diệp Nghi Thiển và Lâm Y không phải người ngốc, sau khi hai người đẩy cánh cửa khép hờ ra một khe hở, lập tức nín thở không dám cử động, đợi giây lát không có gì khác thường, mới tiếp tục cẩn thận nhìn quanh thăm dò bên trong xuyên qua khe hở này.

Lần trước đến, cửa tiệm vốn đã u ám, bây giờ che cửa sổ càng tối như mực, cũng may hiện tại là ban ngày, tia sáng đi qua khe cửa chiếu vào, vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ tình trạng bên trong cửa tiệm. Bố trí trong nhà không mấy thay đổi so với lần trước hai người đến, vẫn là kiểu bài trí điển hình của cửa tiệm nhỏ lẻ. Có điều trên giá hàng lớn sát tường trống nhiều hơn, mà lần này cũng không có người đứng trong quầy, chỉ có máy thu tiền bị ngã vẫn đang nằm lẻ loi trên mặt bàn, có khoảng mười đồng tiền xu rơi ra ngoài lăn đầy đất, mặt tiền phản xạ ánh sáng ngoài cửa yếu ớt.

Thật ra ngoại trừ món đồ nhỏ này, cảnh vật tổng thể thoạt nhìn còn khá bình thường, chí ít hoàn chỉnh hơn những cửa tiệm đã đi trước đó. Tuy rằng trên giá hàng trống rỗng, nhưng dựa vào kinh nghiệm lần trước, hai người cũng biết trong phòng mới là chỗ trữ hàng chân chính, cho nên muốn biết có đồ hay không, phải vào nhà tra xét mới được.

Nhưng có lẽ vì dự cảm xấu, sau khi Lâm Y quan sát lần thứ hai xong đưa tay định đẩy cửa vào, Diệp Nghi Thiển nắm tay nàng lại, nhẹ lắc đầu, ý bảo để cô thận trọng hơn chút nữa.

Chắc là hiểu ý, Lâm Y quay đầu lại cười gian với Diệp Nghi Thiển, nàng nháy mắt tỏ ý đừng lo, tiếp theo từ từ đẩy cánh cửa ra một chút, nhưng sau đó không hề lách mình đi vào, mà là rút tay lại móc gì đó từ trong túi ra, sau đó phất tay ý bảo Diệp Nghi Thiển dựa sát vào tường chút, nhằm ẩn thân hình tốt hơn.

Lúc phất tay, Diệp Nghi Thiển thấy rõ ràng kẹp giữa ngón tay là hai đồng xu 1 đồng, nhưng cô cũng không rảnh nghiên cứu kỹ, chỉ vô thức làm theo ép sát đầu tường hơn chút, sau đó thấy Lâm Y híp mắt nhắm chuẩn, tiếp đến giật cổ tay, giống như chơi ném vòng, ném hai đồng tiền xu này vào trong nhà.

Hai đồng xu quét một đường vòng cung, cuối cùng chuẩn xác rơi trên máy thu tiền lật úp. Kim loại va chạm kim loại, phát ra hai tiếng vang dội thanh thúy.

Gần như cùng lúc đó, trong nhà lúc này truyền ra một tiếng gầm trầm thấp!

Hai người ngồi xổm dán sát bức tường bên ngoài, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy bên trong nhà thông qua khe cửa, thính giác càng không là vấn đề. Nghe được trong nhà vang lên tiếng bước chân "rầm rầm", gấp gáp mà nặng nề, phối hợp với tiếng gầm gừ, gần giống như có một người lực lưỡng đang giận dữ sải bước đến, ngay sau đó là một tiếng mở cửa mạnh mẽ "loảng xoảng". Tiếng động đó, nếu không phải là cửa chống trộm thì không chừng sẽ bị hỏng! Góc độ Diệp Nghi Thiển tốt hơn chút, bên trong cánh cửa vừa mở ra, cô liền thoáng nhìn thấy một thân hình to lớn nặn ra bên trong -- cánh cửa đủ rộng với người bình thường, đối với thân hình này mà nói là quá hẹp rồi, đôi vai kia gần như mắc kẹt khung cửa bên ngoài -- cũng may lực nó đủ lớn, rất nhanh đã gắng thoát ra giữa khung cửa, đi tới gian ngoài.

Lúc này đây Lâm Y cũng có thể chứng kiến thứ này tương đối rõ, không hề nghi ngờ đây là con "bệnh trạng giả"*, bất kể là tay chân vặn vẹo bành trướng (phồng) hay là làn da đầy lỗ máu đỏ sậm đều là dấu hiệu quen thuộc, khác biệt chính là thân hình này cường tráng hơn, đến nỗi quần áo trên người bị kéo căng rách thành vải vụn rách rưới treo trên người, không giống con trên đường núi trước kia vẫn còn nhìn ra được trang phục.

(*) nên để "bệnh trạng giả" hay "thứ bệnh trạng" nhỉ?

Lúc này to con kia đang chậm rãi di chuyển đầu, quan sát trái phải giống như có ý thức vậy. Mọi thứ yên tĩnh, hai người bên ngoài căn nhà nín thở không nhúc nhích. Sau khi giằng co như vậy trong chốc lát, tiếng gầm nhẹ trong cổ thứ kia liền biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở "hồng hộc hồng hộc", nó bắt đầu đi tới đi lui trong nhà như đang tuần tra. Theo hành động đi lại này, trên mặt đất truyền đến tiếng tiếng kim loại cọ sát vang dội. Lúc này hai người ngoài cửa mới phát hiện, đầu cánh tay bướu thịt dài kỳ dị kéo lê một cây gậy thép lớn, thật giống như là cánh tay kia kéo dài.

Có vết xe đổ trát dao giết người, lúc nhìn thấy thanh gậy thép này, Diệp Nghi Thiển chỉ hơi nhíu mày, cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên. Đợi sau khi thứ kia tuần tra hai vòng rồi chen vào cửa trở lại gian phòng trong, cô mới nhẹ nhàng kéo Lâm Y, sau đó hai người lặng lẽ rời xa cửa hàng kia vài bước, đến phạm vi an toàn có thể nói chuyện.

- Cây gậy thép trong tay tên đó, chị đã từng thấy qua... - Diệp Nghi Thiển ẩn thân nơi kín đáo, câu đầu tiên mở miệng lại nói như thế.

- Ừ.

Đối với lần này, Lâm Y không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì khả năng quan sát của nàng cũng không kém, cho nên rất tự nhiên tiếp nối đề tài:

- Chúng ta đều đã thấy qua, chính là cây gậy phòng thân đặt bên cạnh chủ quầy mà lần trước chúng ta đi mua sữa bột, lúc đó em còn thầm nghĩ sức hắn rất lớn... Xem ra, người quái dị kia tám chín phần chính là... bản thân hắn nhỉ?

Diệp Nghi Thiển không trả lời, hoặc là không đành lòng trả lời, cô chỉ lắc đầu không tiếp tục chủ đề này nữa, mà là thảo luận nói:

- Xem ra không cách nào trông cậy vào tiệm này nữa, hay là chúng ta đi vào Cục trước...

Lời của cô còn chưa dứt, bởi vì vào lúc này đồng bạn của cô cười một tiếng, nói:

- Không cách nào trông cậy à? Em lại cảm thấy rất có hy vọng nha.

Diệp Nghi Thiển nghe vậy ngẩng đầu, hơi nghi hoặc nhìn Lâm Y. Lúc này Lâm Y cũng đang câu khóe môi nhìn cô, ánh mắt sáng trong suốt, cười đến có vài phần thần bí.

- Em, có ý tưởng khác? - Diệp Nghi Thiển hỏi, không hề có vẻ không vui vì bị cắt ngang, giọng nói chỉ đơn thuần là rất hiếu kỳ và khó hiểu.

- Ít nhất rất có hy vọng thử một lần. - Lâm Y gật đầu, không thừa nước đục thả câu, giải thích một hơi:

- Nếu thứ kia là chủ quầy lúc đầu, chứng tỏ cho đến chết hắn đều trông chừng chỗ này, mà gian ngoài trông vẫn còn chỉnh tề, chứng tỏ nơi đây cũng chưa từng xảy ra tranh giành dữ dội gì. Thật ra nghĩ cũng biết, cho dù có người muốn cướp đồ, trông thấy to con này chắc chắn sẽ bị dọa lui. Người thường ngay cả người điên cũng không giết chết được mấy tên, huống chi loại bệnh trạng giả vặn vẹo này, đúng không?

- Ý của em là, có lẽ trong nhà vẫn có hàng hóa mà chủ quầy muốn trông giữ trước lúc chết, mà chúng ta... phải nghĩ cách giết chết nó? - Diệp Nghi Thiển trầm ngâm, cân nhắc giây lát rồi lắc đầu, bác bỏ nói:

- Không được, tuy rằng vế trước rất có khả năng, nhưng vế sau quá mạo hiểm. Lúc trước trên đường núi em có thể an toàn đắc thủ, là bởi vì trước đó tên kia đã từng bị xe đụng mạnh, còn bị kéo một đoạn đường, đã là nỏ mạnh hết đà, mà tên hiện tại này so ra còn cường tráng hơn tên kia, chỉ dựa vào hai người chúng ta e rằng...

- Quả thật, muốn an toàn giết chết nó, dựa vào hai chúng ta là không có khả năng lắm, nhưng ngoại trừ giết chết, thật ra chúng ta còn có lựa chọn khác. - Lâm Y tháo túi hành lý cũ nát vẫn luôn đeo chéo trên vai xuống, kéo dây kéo ra:

- Mà nhờ phúc của ba chị, làm cho hệ số an toàn của lựa chọn này, gia tăng rất nhiều.

Bên trong túi hành lý cũ nát, một thanh súng hơi đen nhánh sáng loáng lẳng lặng nằm đó, trên thân súng trang bị ống ngắm, bình khí và máy giảm sức ép, bên cạnh súng thì đặt vài hộp sắt hình tròn dẹt như đồ hộp vậy.

- Không hổ là tiền cảnh sát, ngay cả đạn cũng phân thành đạn thô và đạn tinh (tốt). - Cô gái cầm hộp sắt nhìn kỹ, sau đó cười hài lòng.

Theo kế hoạch của Lâm Y, bởi vì chủ cửa hàng hóa to con vẫn luôn đem cửa hàng làm cứ điểm, cho nên trước tiên nàng có thể dụ thứ đó rời đi, uy lực của súng hơi không đủ để tiêu diệt nó, nhưng đủ để khiến nó đau đớn bị thương, điều này đủ để chọc đối phương nổi giận, lúc này Lâm Y chỉ cần giữ nó trong phạm vi tầm mắt, ắt sẽ bị truy kích, giống như cùng với thứ trên đường núi trước đây.

- Bởi vì có súng này, em có thể duy trì liên tục chọc tức nó ở khoảng cách xa, đồng thời bảo trì đủ thời gian chạy trốn. - Sau khi kiểm tra súng, Lâm Y giao túi rỗng cho Diệp Nghi Thiển, nói:

- Thừa dịp khoảng thời gian đó, chị nhanh chóng đi vào, nếu như bên trong thật sự có đồ, mặc kệ có sữa bột hay không, gắng hết sức lấy nhiều, lấy nhanh, nhất là thức ăn năng lượng cao và vật dụng hằng ngày nhất định.

Thế nhưng Diệp Nghi Thiển không tiếp nhận túi hành lý ngay, cô nhìn Lâm Y, nghiêm túc nói:

- Có lẽ biện pháp này khả thi, có điều, chị kiến nghị để chị làm người dẫn dụ thứ kia, dù sao súng này là của ba chị, chị quen nó hơn, mà đường chạy trốn cũng vậy, lỡ như em rơi vào ngõ cụt thì làm sao?

- Chị đừng giành, em muốn vào ngõ cụt cũng không có cơ hội. - Lâm Y nói, nhét túi hành lý vào tay đối phương:

- Hiện tại là ban ngày, theo như kinh nghiệm em thấy trên bài post, thứ này không thích hoạt động quá nhiều vào ban ngày, sau khi bị chọc điên cũng chỉ cáu kỉnh nổi điên trong thời gian ngắn, sau đó sẽ quay về... Em tính toán cũng chỉ có thể dụ nó rời đi khoảng năm phút, mà tình trạng trong nhà cái gì cũng không rõ, e rằng còn có nguy hiểm khác không chừng, trong vòng năm phút đồng hồ này chị phải vào nhà, tra xét, lấy đồ, cuối cùng phải thoát thân trước khi thứ kia về tổ, thật ra tính nguy hiểm không hề nhỏ hơn em chút nào.

Nàng nói như vậy, Diệp Nghi Thiển cũng không nói gì. Vì vậy hai người chỉnh đồng hồ, hẹn thời gian hành động năm phút và phân địa điểm hội hợp sau khi rút lui, cố sức chuẩn bị kế hoạch chu đáo, sau đó, lập tức triển khai lần hợp tác hành động đầu tiên.

Đối với việc đảm đương vai trò làm mồi nhử này, thật ra Lâm Y rất hài lòng, chí ít ở trước giai đoạn sự việc phát triển, nàng có ưu thế thuộc về riêng nàng, mà nàng quyết định dùng ưu thế này làm cho Diệp Nghi Thiển hảo hảo* coi trọng chính mình, nếu có thể trở thành phụ tá đắc lực không thể thiếu là tốt nhất.

(*) muốn hiểu hoàn toàn, nghiêm túc,... gì đó thì tùy mọi người nhé

Tuy rằng bạn bè là tốt, nhưng có đôi lúc, cánh tay càng là quan trọng.

Vẫn là câu nói kia, muốn lấy được, trước hết phải cho đi.

Lúc này đây, Diệp Nghi Thiển đẩy cửa ra ném cục đá vào. Đá đụng trúng đồ vật không vang thanh thúy bằng đồng xu, nhưng vẫn thành công dẫn to con trong nhà. Bị quấy rầy hai lần trong khoảng thời gian ngắn, hiển nhiên khiến nó trở nên gắt gỏng không ít, mà ngoài cửa, một viên đạn chì bay nhanh bắn thẳng vào thân thể, khiến nó hoàn toàn nổi điên!

- Ê, to con, ở đây! - Trên đường bên ngoài cửa, Lâm Y ôm súng quơ tay, như chào hỏi bạn bè cũ.

To con phẫn nộ gầm thét, nhưng khoảng cách này không nằm trong phạm vi công kích, thế là nó kéo cây gậy lớn "đùng đùng đùng" nhanh chóng đuổi theo ra cửa, hoàn toàn không cảm nhận được một bóng người khác đang ẩn mình ở khúc ngoặt tường ngoài.

Kế hoạch thuận lợi, Lâm Y nhấc chân chạy ngay, nàng cách thứ kia ít nhất năm mươi mét, nhưng độ cao gần hai mét của đối phương quyết định biên độ bước chân lớn nhỏ của hai bên cũng không giống nhau, cộng thêm cánh tay dị dạng có thể vung ra xa hai mét kia, cho nên ưu thế xuất phát năm mươi mét cỏn con này hoàn toàn không đủ làm người yên tâm. Lâm Y cố gắng chạy trên những chỗ rộng rãi có ánh mặt trời, để thuận lợi dụ dỗ đồng thời không gặp phải những kẻ địch khác, nếu không thì thật khó coi. Cũng may kinh nghiệm nàng phong phú, hơn nữa người điên gần đó cũng không nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không có lo lắng sẽ phải 'lưng bụng thụ địch'.

Vòng vòng như vậy khoảng hai phút, Lâm Y tranh thủ quay đầu nhìn, phát hiện tuy to con gần hơn một chút, nhưng hình như không nổi điên lắm, không còn hăng say vung vẫy gậy thép nữa. Vì vậy chạy nhanh mấy bước kéo thêm chút khoảng cách, sau đó xoay người lại, quỳ một gối xuống, nhắm ngay xạ kích, liền mạch lưu loát.

Súng hơi xạ kích không dựa vào thuốc nổ nên hầu như không có âm thanh, chỉ có tay chân đối phương rung rung báo cho biết Lâm Y đã bắn trúng mục tiêu thành công. Mấy viên đạn chì này vẫn có thể mở ra lỗ máu khi cách xa mấy chục mét, đối với người thường mà nói uy lực không hề nhỏ, nhưng đối với loại người quái dị này thì không mấy được việc, duy chỉ có hiệu quả chọc điên coi như không tệ. To con bị ăn đau hai lần, tiếng gầm nhất thời vang tận mây xanh, vốn không truy kích hăng say đột nhiên lại đấu đá lung tung lên!

Có thể tiếp tục dụ dỗ theo kế hoạch là tốt, có điều tiếng gầm này thật đúng là một tai họa ngầm nha... Lâm Y cười bất đắc dĩ, bước chân không trì hoãn giây phút nào, nàng quay đầu chạy như bay lần nữa, chỉ mong sinh vật lắc lư quanh đây đừng bị hấp dẫn tới sớm như vậy.

Nhưng mà, Ông trời thường không để ý lời cầu nguyện của nàng, cho nên chạy chưa tới hai phút, nàng lập tức phát hiện một đám người điên bước chân quái dị cuồn cuộn kéo tới từ góc đường đối diện, vừa nhìn số lượng gần như hơn trăm, chắc là đều bị tiếng gầm thét hấp dẫn tụ đến.

Mà phía sau, to con hai lần bị đả thương nổi điên đuổi sát không tha, lần này dường như có ý 'không chết không thôi', không cần lo nghĩ nó không đến được sẽ quay về lần nữa.

Thật ra giữa hai đầu có không ít đường ngõ, nhưng chui vào hẻm nhỏ này, không nói đến có nguy hiểm ẩn nấp hay không, mà không chừng còn sẽ ứng nghiệm lo lắng trước đó của Diệp Nghi Thiển.

Đối diện với những tình huống này, Lâm Y không sợ lắm, biểu tình lúc này của nàng, chỉ là hết cách.

- Haiz, dùng sớm như vậy, tiếc thật nha... - Nàng thở dài, giống như một người tham tiền keo kiệt.

Tuy ngoài miệng thở dài như vậy, nhưng Lâm Y vẫn vừa chạy nhanh, vừa đưa tay ra sau lấy hai cái ống tròn giống bình đồ uống từ túi bên hông của ba lô leo núi, sau khi mở ống tròn tiếp đến nhanh chóng kéo cái lỗ trên đó xuống, đột nhiên, bên người nàng lập tức tỏa ra từng làn lớn khói mù lớn rực rỡ sắc màu. Khói mù này thoáng chốc bao phủ, gần như trong vòng hơn mười giây đã làm trong phạm vi mười bước chân quanh mình biến thành một mảnh biển khói mờ mịt, phối hợp với sương mù vốn còn sót lại, làm cho tầm nhìn nhanh chóng giảm tới số không.

Thế nhưng dường như thứ này không có quá nhiều ảnh hưởng đối với sinh vật không phải con người. To con truy kích lập tức đâm đầu vào giữa biển khói không chút do dự; đám gia hỏa bên kia cũng nhao nhao chạy tới. Mấy thứ này vốn sinh ra từ khói mù, dù là sương mù dày đặc nhất cũng không cách nào tạo thành kiêng kỵ với chúng, dường như thị lực cũng không phải là giác quan mà chúng lệ thuộc nhất. Trong biển khói, chúng ngửi, nghe, tiếp tục tìm kiếm dấu vết lưu lại của loài người kia.

Bất thình lình, "ầm"! Một tiếng nổ oanh trời đột nghiên vang lên ở một góc sương mù, gia hỏa gần đó nháo nhào gào lên ùa qua, cũng không đợi chúng đánh trúng gì đó, "ầm ầm"! Phía bên kia lại vang lên hai tiếng giống vậy, lần này tiếng vang xa hơn chút, là bên ngoài biển khói. Vì vậy lại có một ít gia hỏa khác bị hấp dẫn tới, thứ lục tìm bên trong biển khói càng ngày càng ít.

Mà cái tên to con hăng hái tìm kiếm loài người đáng ghét kia cáu kỉnh bổ nhào mấy lần trống rỗng, dường như cảm thấy bên trong biển khói này không có gì đáng theo, vì vậy gầm gừ đi nơi khác, có thể là tiếp tục lùng tìm, cũng có thể là chán ghét ban ngày dự định quay về.

Bất kể thế nào, thời gian năm phút đồng hồ đã sớm trôi qua.

Khi nó biến mất, sương khói kia cũng dần dần tản đi.

Trên một gốc cây xanh hóa bên đường giữa biển khói, Lâm Y thoáng thò đầu ra, hơn nửa đầu của nàng bị giấu bên dưới chiếc mũ liền áo, dựa vào màu vải ka-ki trên áo, trên cây đại thụ cành lá rậm rạp này, nàng gần như rất khó bị nhìn ra, mà trên người nhuốm mùi khói màu cũng làm nàng không cách nào bị ngửi ra bên trong mảnh biển khói.

Sau khi xác nhận uy hiếp lớn nhất đã đi xa, nàng cười lấy ra một cái pháo đốt nhỏ, loại pháo màu đỏ có kíp nổ dài dài thông thường nhất, tiếp đó dùng bật lửa Wolfram phòng gió không âm thanh để châm lửa, vung tay lên, dùng sức ném ra ngoài từ trên cây.

Từ trên đại thụ ném nhẹ pháo đốt ra ngoài, xa nhất cũng có thể ném ra hơn mười mấy mét. Tiếng nổ mạnh ngoài phạm vi mười mấy mét lần nữa hấp dẫn lực chú ý của 'phi nhân loại' gần đó. Thừa lúc đám gia hỏa này nhào qua như ong vỡ tổ, Lâm Y vội vàng trượt xuống khéo léo từ một bên thân cây, sau đó rón rén nhanh chóng chạy xa.

- Giải quyết! Tuy rằng tổn thất lớn hơn dự đoán một chút...

Sau khi càng lúc càng xa, nàng tiếc nuối quay đầu lại, nhìn xác hai cái pháo màu sắc rực rỡ trên mặt đất.

Mặc dù tốn chút thời gian cũng tốn chút việc, đã hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ hợp tác đầu tiên, Lâm Y vẫn có chút vui vẻ, cho dù phía bên Diệp Nghi Thiển thu hoạch không nhiều, nhưng ít nhất nàng đã chứng minh mình 'khả hạo hòa khả tín' (có thể tín nhiệm và có thể tin tưởng). Tuy trên đường núi nàng đã từng cố gắng thể hiện, nhưng so với kiểu hợp tác bất đắc dĩ này, giá trị của 'khả hạo hòa khả tín' lần này hiển nhiên phải gần hơn một tầng.

Cho nên khi một đường thoát khỏi phiền phức đi tới địa điểm hội hợp, khi xa xa chứng kiến Diệp Nghi Thiển bình yên vô sự, cùng với khi nhìn thấy túi hành lý căng phồng rõ rệt kia, Lâm Y cười càng đậm.

Nhưng rất nhanh, nụ cười của nàng liền đông cứng trên gương mặt.

Bởi vì nghênh đón nàng, là một cái ôm đầy cõi lòng.

************

*** Tác giả: Lo lắng bạn bè nên ôm một cái, rất bình thường đúng không?

*** Đây là một kiểu bật lửa Wolfram.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play