—
Khi năm mới đến gần, Ôn Nhiên cuối cùng cũng được thông báo rằng có thể sẵn sàng xuất viện, đây tình cờ cũng là khoảng thời gian công việc bên phía quân đội bận rộn nhất và họp nhiều nhất. Cố Quân Trì liên tục mấy ngày liền đến tận khuya mới quay lại phòng bệnh, luôn có thể nhìn thấy Ôn Nhiên, người đã lập lời thề trong khung chat đảm bảo sẽ vừa học vừa đợi hắn về đã đắp chăn ngủ khò khò.
339 lo lắng thở dài: "Học hành đúng là vất vả quá đi, may mà ngày nào Tiểu Thụ cũng ăn rất nhiều, đảm bảo thể lực, không đến mức bị kiệt sức."
Cố Quân Trì: "Lúc không học cũng đâu có ăn ít."
Ôn Nhiên đang nằm trên giường trở mình trong vô thức, chìm vào giấc mộng sâu hơn.
Ngày hôm sau, lúc Ôn Nhiên ngủ dậy thì Cố Quân Trì đã đến quân khu. Sau khi ăn sáng xong, Ôn Nhiên bắt đầu đọc sách. Đối với việc thiết kế và chế tạo máy bay, cậu cũng xem như khá tự tin nhưng nếu đã định thi vào trường quân đội thì vẫn phải học lại từ đầu rất nhiều nội dung liên quan đến quân sự, một đống lý luận và điều lệ đang chờ cậu ghi nhớ.
Bình thường vào lúc này, 339 sẽ tự giác ra ngoài chơi để không quấy rầy cậu nhưng hôm nay mới có hơn một tiếng nó đã lo lắng chạy về: "Tiểu Thụ! Tôi nghe nói Hạ Uý đi làm nhiệm vụ thì bị bắn, tình hình rất nguy kịch, được đưa vào phòng cấp cứu rồi!"
"Cái gì?" Ôn Nhiên sửng sốt một lát, lập tức đặt sách xuống tìm điện thoại.
Sau khi nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Cố Quân Trì, Ôn Nhiên xuống giường xỏ dép chạy ra ngoài và đi vào thang máy cùng 339. Lúc đến tầng phòng cấp cứu, cửa thang máy vừa mở ra thì trong hành lang đã có rất nhiều người đang đứng, tiếng khóc mơ hồ truyền đến từ nơi xa nhất, có lẽ là người nhà của Hạ Uý.
Thật ra cậu cũng không biết mình có thể phát huy tác dụng gì khi đến đây, Ôn Nhiên mở điện thoại ra xem, Cố Quân Trì vẫn chưa trả lời.
339 đột nhiên kéo góc áo Ôn Nhiên: "Bác sĩ Tiểu Trì cũng đang ở đây."
Ôn Nhiên nhìn sang, nhận ra Trì Gia Hàn đang mặc áo blouse trắng ở góc tường đối diện qua đám đông. Hai tay cậu buông thõng bên người, đứng đó hồn xiêu phách lạc, mặt mày gần như trắng bệch không có chút hồng hào nào.
Ôn Nhiên do dự một lát rồi bước tới, gọi một tiếc 'bác sĩ Trì' rất khẽ.
Phải mất vài giây thì Trì Gia Hàn dường như mới nghe thấy, cậu chậm rãi quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, còn chưa chớp mắt thì nước mắt đã rơi xuống.
Ôn Nhiên muốn bảo cậu đừng buồn mà hãy ngồi xuống đợi kết quả cấp cứu nhưng lại cảm thấy lời khuyên này rất vô ích. Cậu cúi đầu lục túi áo bệnh nhân, tìm một chiếc khăn giấy sạch rồi đưa cho Trì Gia Hàn.
"Cảm ơn." Giọng nói của Trì Gia Hàn rất khàn, nhận lấy khăn giấy, nhìn về cửa phòng cấp cứu thẫn thờ một hồi mới cúi đầu lau nước mắt.
Sau khi đứng cùng Trì Gia Hàn hơn nửa tiếng, Ôn Nhiên lặng lẽ rời đi, âm thầm trở về phòng bệnh đọc sách. Mãi cho đến giữa trưa, dường như Cố Quân Trì cuối cùng mới có thời gian xem điện thoại, trả lời: Ừm, biết rồi, ăn uống đàng hoàng.
Nhưng cuối cùng Ôn Nhiên vẫn ăn uống không yên tâm lắm, 339 ra ra vào vào phòng bệnh báo cáo tình hình mới nhất cho cậu, tin tức lần nào mang về cũng là việc cấp cứu chưa có kết quả.
Khoảng hai giờ rưỡi chiều, cửa phòng bệnh mở ra, Ôn Nhiên tưởng là 339 nên quay đầu lại định hỏi Hạ Uý thế nào rồi thì lại nhìn thấy Cố Quân Trì bước vào.
"Đã qua khỏi cơn nguy kịch." Cố Quân Trì ném áo khoác lên ghế sofa: "Nhưng vẫn hôn mê, đã được chuyển đến ICU rồi."
Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Thế thì tốt rồi."
Cậu trèo xuống giường, quan sát vẻ mặt của Cố Quân Trì, hỏi: "Không phải cậu mới đến mà cậu cũng đợi ở cửa phòng cấp cứu rất lâu đúng không?"
"Hơn một tiếng." Cố Quân Trì ngồi xuống ghế sofa, giơ tay vòng qua người Ôn Nhiên đang đi về phía mình, giữ lấy thắt lưng kéo cậu đến trước mặt, tựa đầu lên ngực cậu ôm thật chặt.
Ôn Nhiên đứng giữa hai chân Cố Quân Trì, vuốt tóc hắn, lúc này đây cậu như thể nhìn thấy dáng vẻ Cố Quân Trì đợi bên ngoài phòng phẫu thuật lúc mình làm phẫu thuật một tháng trước.
Một người vốn luôn im lặng, kiềm chế và rất ít khi bộc lộ hay thu lại cảm xúc, thay vì lo lắng đi đi lại lại đứng ngồi không yên, Cố Quân Trì có lẽ sẽ chỉ ngồi im lặng và trông giống như bình thường.
Nhưng sự chờ đợi này chắc chắn sẽ tạo ra cảm giác nặng nề và mệt mỏi vô tận theo thời gian, nếu như lúc đó Ôn Nhiên có thể đứng trước mặt hắn— Không có nếu như, cho nên lúc này đây, Cố Quân Trì dùng cái ôm này để cho bản thân một tháng trước một sự an ủi đến muộn.
Hai tay cậu trượt xuống theo một bên cổ Cố Quân Trì rồi đặt lên vai hắn, Ôn Nhiên nói: "Biết cảnh sát Hạ không sao, bác sĩ Trì chắc là cũng sẽ rất vui, không gì tuyệt hơn việc nhìn thấy người mà mình để tâm bình an vô sự."
Cố Quân Trì ngửi mùi pheromone trên người Ôn Nhiên, nói: "Cậu cũng sẽ gặp được chuyện tốt như vậy."
"Ý cậu là cậu bị thương nặng rồi được cứu về hả?" Ôn Nhiên lập tức cau mày, ôm lấy mặt Cố Quân Trì để hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt với hắn: "Tôi đã từng trải qua một lần rồi, không muốn có lần sau đâu, cậu đừng có mà miệng quạ đen."
Nhưng Cố Quân Trì lại không nói gì cả mà chỉ cười như không cười ngẩng đầu lên nhìn cậu, Ôn Nhiên không giận được gì nữa mà nghiêm túc hai giây rồi cúi đầu xuống.
Một giây trước khi hôn lên môi nhau, rầm— 339 đã phá cửa đi vào: "Tiểu Thụ! Tin tức mới nhất..."
Ôn Nhiên buông tay ra cái vèo, quay đầu đi rót nước như thể đang rất bận. Cố Quân Trì liếc 339 đang kẹt lại ở cửa chưa hoàn toàn xông vào một cái, lời ít ý nhiều: "Cút."
Sáng ngày thứ ba, Cố Quân Trì đặc biệt dành thời gian ra đồng hành với Ôn Nhiên lúc xuất viện. Sau khi về đến biệt thự, Ôn Nhiên nằm dài trên ghế sofa, nhìn trần phòng khách trống trải rồi thở dài một hơi. Ở trong phòng bệnh quá lâu, cậu thật sự có hơi nhớ nhung không gian rộng rãi và to lớn thế này.
Cố Quân Trì nghiêng người về trước, chống tay lên ghế sofa, hôn lên má Ôn Nhiên: "Tôi đi làm đây."
"Được thôi, Thượng tá Cố." Giọng nói của Ôn Nhiên không lớn, mang theo chút thân mật mà chính mình cũng không nhận ra.
Cố Quân Trì đang định đứng thẳng dậy nhưng nghe Ôn Nhiên gọi như vậy thì đã khựng lại một lát, ánh mắt chuyển động, sau đó ghé lại gần môi Ôn Nhiên rồi hôn cậu.
339 đang bưng ly nước từ trong bếp đi ra thấy cảnh này suýt thì ụp cả ly nước vào mặt mình, vội vàng chuyển sang chế độ chuyển động im lặng rồi chầm chậm lùi về bếp. Tâm trạng nó mãi không thể bình tĩnh lại, quay đầu soạt một tiếng, khoanh vùng được máy pha cà phê trên quầy.
Ôn Nhiên bị hôn đến mức choáng váng đổi hướng, mơ hồ nghe thấy tiếng răng rắc dữ dội từ trong bếp truyền ra, hỏi trong mơ hồ: "Cậu lại bắt 339 xay hạt cà phê hả...?"
"Tự nó rảnh rỗi sinh nông nổi." Cố Quân Trì ngẩng đầu lên, trái cổ lăn xuống một cái, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt không quá tỉnh táo của của Ôn Nhiên, hạ thấp giọng nói: "Không phải bác sĩ đã nói sau phẫu thuật thì kỳ động dục sẽ bị trì hoãn một thời gian sao."
Ôn Nhiên ngơ ngác nhìn hắn một lúc mới hiểu được câu chế nhạo này, tức giận phủ nhận: "Tôi không có động dục!" Cậu giơ cao tay lên bịt mắt Cố Quân Trì: "Đi làm nhanh đi, nếu không là tôi, tôi gọi cho đường dây nóng của quân đội tố cáo cậu đến muộn bây giờ!"
Sau khi dùng lời đe doạ không có tí uy hiếp nào giục Cố Quân Trì ra khỏi nhà, Ôn Nhiên đi vào bếp tìm 339 đang bận rộn xay hạt cà phê với khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Cố Quân Trì đi rồi, cậu không cần xay nữa đâu."
"Là tôi tự muốn xay moà." 339 dẩu môi, ngượng ngùng nhìn Ôn Nhiên.
Mới xấu hổ chưa được hai giây thì 339 đã cau mày, vẻ mặt thay đổi cực lớn: "Chủ tịch đến rồi!"
Ôn Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại thì 339 đã lao ra trước, cậu cũng nhanh chóng theo sau. Lúc ra đến huyền quan, 339 chắn trước mặt Ôn Nhiên, có lẽ là để tăng thêm lòng can đảm, nó còn cố tình phát ra hiệu ứng âm thanh lên đạn: "Chuẩn bị chiến đấu! BDH gạch ngang 339 thề sẽ sống chết bảo vệ Tiểu Thụ!"
Ôn Nhiên cảm thấy có chút cảm động nhưng cũng hơi muốn khuyên nó bớt xem truyện tranh cấp hai lại, vỗ đầu 339: "Không sao đâu."
Cậu băng qua huyền quan, mở cửa ra, nhìn Cố Bồi Văn đang chống gậy đi đến trước cửa, lễ phép gật đầu một cái: "Chủ tịch Cố ạ."
Cố Bồi Văn nhìn chằm chằm omega trước mặt, cậu bé này đã cao hơn rồi nhưng vẫn gầy gò, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi sự nhút nhát và dè chừng, không còn là dáng vẻ khi nhìn mình vài giây sẽ sợ hãi nữa mà lại bình tĩnh và thẳng thắn.
Lẽ ra phải như thế này—— Trước vụ nổ một mình lao vào biển lớn tối tăm, vật lộn với cái chết và ốm đau, mai danh ẩn tích trưởng thành cho đến bây giờ, nếu đã có ý chí và dũng khí to lớn như vậy, đương nhiên sẽ không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
"Nghe nói con đã xuất viện nên muốn tới xem thế nào, có quấy rầy con không?"
Ôn Nhiên lùi lại nửa bước, mở cửa ra một chút: "Không đâu ạ, mời ngài vào."
"Được."
Sau khi đi vào phòng khách, Cố Bồi Văn ngồi trên ghế sofa, 339 bưng một tách trà cho ông, sau đó giả vờ lui vào bếp nhưng thật ra lại trốn trong góc tường, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài nhìn trộm một cái.
"Cơ thể hồi phục vẫn ổn chứ?"
"Vâng."
Cố Bồi Văn mỉm cười: "Thế thì tốt, bây giờ không có gì quan trọng hơn việc con khoẻ mạnh nữa."
Ôn Nhiên không biết nên trả lời thế nào nên dứt khoát không nói gì luôn, nụ cười của Cố Bồi Văn nhạt đi, dừng lại một lát rồi nói: "Chắc là con hận ông lắm nhỉ."
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nói: "Không có ạ."
Làm gì có thời gian để hận chứ, kể từ bảy năm trước đã bận phải sống tiếp, bận hồi phục và bận xây dựng cuộc sống mới, dường như hoàn toàn không có thời gian để oán hận. Việc nhai đi nhai lại quá khứ và căm ghét những kẻ làm điều ác đối với cậu mà nói rất lãng phí thời gian và không đáng chút nào.
Nếu nói là hận thì không bằng nói là chai sạn thì hơn.
"Con và Quân Trì giống nhau." Cố Bồi Văn khẽ thở dài một hơi: "Không thể xem là hận ông nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì lại đoạn tuyệt hoàn toàn với ông."
"Đương nhiên, đây là điều nên làm, ông đã nói từ lâu rồi, thật ra ông hết cách với thằng bé. Mấy năm nay ông gần như không gặp được nó và cũng không liên lạc được, chỉ biết tin khi thằng bé bị thương, lúc gọi điện sang nó mới miễn cưỡng nói với ông vài cậu, cũng chẳng phải lời hay ho gì cả." Hai tay Cố Bồi Văn đan lại chống lên gậy: "Khi biết con vẫn còn sống ông thật sự rất vui, vui cho con và cũng cho Cố Quân Trì."
"Cậu ấy như vậy không chỉ vì một mình con." Ôn Nhiên nói: "Mà còn vì ba mẹ cậu ấy nữa."
"Phải, bởi vì những người mà Quân Trì để tâm đều ra đi vì cùng một âm mưu trục lợi." Giọng nói của Cố Bồi Văn trầm hơn một chút: "Sau vụ nổ, trong những ngày tìm kiếm cứu nạn trên biển, Sùng Trạch vẫn luôn bị giám sát quỳ gối trên bến tàu, Quân Trì làm vậy là vì muốn cho tất cả mọi người thấy rõ bê bối của nhà họ Cố, thằng bé đã chán ngán cảnh thái bình giả tạo của người lớn từ lâu rồi."
Ôn Nhiên im lặng một lát mới nói: "Trước đó con đã từng tra cứu tin tức, Cố Sùng Trạch cuối cùng không phải ngồi tù, con muốn biết ông ta đã chết như thế nào."
"Ông tưởng Quân Trì đã nói với con rồi chứ." Cố Bồi Văn giơ tay lên, vệ sĩ ở bên cạnh đưa máy tính bảng cho ông, sau đó ông lại đưa cho Ôn Nhiên.
Trên màn hình là một đoạn video, Ôn Nhiên sửng sốt— Bối cảnh là trong bệnh viện quân y ở thành phố S, khi cậu hỏi Cố Quân Trì về tung tích của Lý Khinh Vãn, Cố Quân Trì đã cho cậu xem đoạn video này.
"Cô ta biết chuyện của tôi và Thư Hồi, làm sao tôi có thể giữ cô ta lại được... Có bản lĩnh thì cứ trốn cả đời đi nhưng lại cứ phải quay về thủ đô tìm con trai cô ta cơ..."
"...Nếu Ôn Nhiên biết mày đối xử với nó tốt như thế thì có nỡ chết không... Cho dù nó không muốn chết thì cũng không có lựa chọn nào khác, không phải sao... Mày tỉnh lại ngay đúng hôm đó, tận mắt chứng kiến nó bị nổ chết..."
"Có một câu hỏi mà tao rất tò mò, mày tìm thấy xác nó dưới biển chưa, hay là chỉ có thể lập mộ chôn quần áo và di vật thôi?"
"Mày nên cảm ơn tao vì cho nó chết thật oanh liệt, như vậy thì mày mới có thể nhớ mãi được."
Từng câu từng chữ đều giống như những gì Cố Quân Trì cho mình xem, Ôn Nhiên đè nèn hơi thở xem đến cuối, đang định nói với Cố Bồi Văn là mình đã xem rồi thì nhận ra video vốn dĩ phải chuyển sang màu đen và kết thúc tại đây lại tiếp tục chạy.
Cậu nhìn thấy sau khi Cố Sùng Trạch nói xong câu này, một bàn tay dính đầy máu tươi cầm súng giơ lên từ góc dưới bên phải, trong nháy mắt đã chiếm hết 2/3 ống kính, họng súng đen ngòm vừa vặn che Cố Sùng Trạch lại, chỉ để lộ ra một góc bả vai phải.
Bàn tay đó vừa giơ lên đã vững vàng dừng lại, thậm chí còn không cần phải nhắm bắn mà đã bóp cò một cách quả quyết và lạnh lùng.
Đoàng——
Vai phải lộ ra bên ngoài họng súng của Cố Sùng Trạch run mạnh lên do chịu lực của viên đạn, sau đó cả người ông ta rã rời và im lặng gục xuống.
Video đến đây mới thật sự kết thúc.
Ôn Nhiên ngơ ngác nhìn màn hình, bàn tay cầm máy tính bảng của cậu hơi run lên không kiểm soát được, thậm chí còn quên cả thở mà chỉ còn lại nhịp tim đập dồn dập, giống như vô số tiếng vọng của phát súng bảy năm trước.
Sao có thể không nhận ra được? Cho dù có dính đầy máu thì Ôn Nhiên vẫn có thể vừa liếc mắt đã nhận ra đó là tay của Cố Quân Trì.
Tối hôm đó khi xem xong đoạn video trong phòng bệnh, cậu đã ôm súng rúc vào bên cạnh Cố Quân Trì run lẩy bẩy, vừa khóc vừa nói nếu như mình cũng ở trong phòng thẩm vấn thì nhất định sẽ giết Cố Sùng Trạch, giây phút đó cậu chỉ mong sao thời gian có thể quay ngược lại hơn bao giờ hết.
Nhưng hóa ra không cần, không cần cậu mang súng đi ngược thời gian quay lại phòng thẩm vấn, bởi vì Cố Quân Trì đã tự tay báo thù cho cậu, vào bảy năm trước.
Ban đêm, Cố Quân Trì vẫn về nhà rất muộn, hắn tưởng là Ôn Nhiên đã ngủ say trong phòng ngủ chính rồi nhưng không ngờ lúc bước vào phòng khách, đèn vừa tự động bật sáng thì Ôn Nhiên lại đang ngồi trên ghế sofa, mang theo cái đầu nhím đang sinh trưởng rất "dã man" nhìn hắn với ánh mắt phát sáng.
"Mất ngủ à?" Cố Quân Trì vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Có cần đưa cậu quay lại ngủ ở phòng bệnh của Bệnh viện 195 trong đêm không?"
"Ngày kia là sang năm mới rồi." Ôn Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cố Quân Trì, khi nào thì chúng ta đi mua đồ Tết?"
"Đang định nói với cậu đây." Cố Quân Trì nới lỏng cà vạt ra một chút: "Ngày mai dậy sớm một chút ra sân bay."
"Cái gì?!"
Trong đầu Ôn Nhiên đã bắt đầu ảo tưởng rằng Cố Quân Trì đã chọn một thành phố thích hợp để đón năm mới, sau đó hai người sẽ cùng nhau đến đó đón năm mới. Lúc lên giường cậu hưng phấn đến không ngủ được nhưng thấy Cố Quân Trì đã ngủ say thì đành phải vui vẻ một mình, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, mở ra rồi lại nhắm lại.
Chưa đến bảy giờ sáng hôm sau, thấy Cố Quân Trì có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, Ôn Nhiên cả đêm không ngủ được mấy lập tức ngồi dậy, đẩy hắn: "Mau dậy đi, phải sắp xếp hành lý một chút."
Cố Quân Trì mở hờ mắt nhìn cậu, mấy giây sau mới ngồi dậy.
Sau khi xuống lầu, Ôn Nhiên phát hiện có người đang xách hộp dụng cụ đứng trong phòng khách, đối phương tự giới thiệu mình là thợ cắt tóc, sáng nay tới đây để cắt tóc cho Ôn Nhiên theo yêu cầu của Cố Quân Trì.
Ôn Nhiên sờ lên đầu mình, nghĩ rằng đúng là nên sửa soạn lại một chút rồi, sau đó mang theo một diện mạo đẹp trai lai láng hoàn toàn mới để đón năm mới.
Cậu rất hợp tác ngồi lên ghế, mười mấy phút sau, Cố Quân Trì xuống lầu. Đang lúc Ôn Nhiên định cảm thán rằng hình như chứng gắt ngủ của cậu chủ Cố bây giờ không còn quá nghiêm trọng nữa thì lại thấy Cố Quân Trì duỗi chân đạp 339 một cái với vẻ mặt thờ ơ: "Cà phê."
Ôn Nhiên ngậm miệng lại, gãi gãi mũi.
339 đang quay video cắt tóc cho Ôn Nhiên miễn cưỡng đi vào bếp, lẩm bẩm: "Để bụng đói uống cà phê cẩn thận tim đập nhanh nhá."