—
"#¥%@... &%¥#@...#*...."
"Di chứng... Mạch máu trong não..."
"Xuất huyết não... Vị trí cục máu đông... Kiểm tra thêm một bước... Thành lập nhóm điều trị..."
.....
Những âm thanh xa xôi, mơ hồ và lộn xộn dần trở nên rõ ràng, chuyển sang những cuộc đối thoại ngắt quãng miễn cưỡng có thể nghe thấy, Ôn Nhiên vừa mới định cử động tay thì đã bị nắm lấy.
Cuộc trò chuyện lập tức dừng lại, Ôn Nhiên khó khăn mở mắt ra.
Trời rất tối, mơ hồ toả ra một chút màu trắng xám, không nhìn rõ xung quanh nhưng có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện, sau đó là vài tiếng bước chân lại gần, có người vây quanh cậu nhỏ giọng nói chuyện nhưng cậu lại không nắm bắt được hình dáng.
Trong lòng Ôn Nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cậu nắm chặt lấy bàn tay đang nắm tay mình, hơi nghiêng đầu sang, muốn nhìn đối phương nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một mảng màu xám đen.
Cậu hỏi: "Sao lại không bật đèn vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói của Cố Quân Trì, rất trầm và hơi khàn: "Buổi chiều rồi."
Ôn Nhiên gật đầu, dừng lại một lát rồi nói: "Hình như mắt tôi không nhìn thấy gì nữa."
Cậu cảm nhận được Cố Quân Trì cúi người lại gần, dùng ngón tay xoa khóe mắt mình rất nhẹ: "Để bác sĩ xem giúp cậu xem sao."
"Được."
Bác sĩ bước lên phía trước, giữ mí mắt của Ôn Nhiên rồi cầm đèn pin chiếu vào đồng tử, kiểm tra mức độ nhận biết của cậu với ánh sáng, sau đó hỏi thăm những bộ phận khác trên cơ thể Ôn Nhiên cảm thấy thế nào, Ôn Nhiên nằm rất yên lặng trên giường bệnh, trả lời từng câu một.
"Dây thần kinh thị giác bị chèn ép thì sẽ xảy ra tình trạng thị lực bị mờ hoặc mất thị lực, lát nữa làm kiểm tra cụ thể xem sao."
Ôn Nhiên không hỏi gì cả mà chỉ nói: "Được, cảm ơn ngài."
Tiếng bước chân xa dần, cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, sau đó rơi vào yên lặng, Ôn Nhiên chỉ có thể xác nhận Cố Quân Trì vẫn còn ở đó bằng bàn tay đang nắm tay mình và mùi pheromone. Cậu nhìn về phía Cố Quân Trì dựa vào trực giác, hỏi: "Tôi đã hôn mê từ sáng đến giờ hả?"
"Ừm."
Lại có người đi vào, Ôn Nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn, sau đó đầu giường được chỉnh cao lên. Cậu ngồi dậy, nói: "Tôi muốn rửa mặt."
Cậu rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Cố Quân Trì, chậm rãi xuống giường, chạm ngón chân lên thảm mấy lần mới tìm được dép lê.
Sau khi mang dép vào, Ôn Nhiên ngồi ngây ra đó, không nhìn thấy gì cả nên không biết được cách bố trí phòng bệnh, nên đứng dậy đi về phía nào đây? Cậu thở dài rất khẽ, không hề cực kỳ bi thương hay không thể chấp nhận mà chỉ vừa bình tĩnh vừa hơi ủ rũ nói: "Bất tiện quá đi mất."
"Tôi dắt cậu đi." Cố Quân Trì nói.
Ôn Nhiên giơ tay lên, chạm vào đầu ngón tay của Cố Quân Trì, sau khi nắm được thì đứng dậy và được dẫn về phía nhà vệ sinh.
Bữa ăn này gần như không có gì khác với bình thường, Ôn Nhiên ăn rất nhiều, giải quyết hết sạch đồ ăn trong bát nhưng Cố Quân Trì biết rằng cơn thèm ăn của cậu hôm nay thật ra không lớn đến thế.
Thật ra có cả Ôn Duệ đến đưa cơm cùng với y tá, từ đầu đến cuối đều không nói gì mà chỉ nhìn Ôn Nhiên rửa mặt, ăn cơm, cuối cùng im lặng rời đi.
Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một lát, Ôn Nhiên đi làm kiểm tra chi tiết hơn cùng với sự đồng hành của Cố Quân Trì. Lúc kiểm tra tuyến thể, cậu cúi đầu bất động, để cho đầu dò của dụng cụ chậm rãi di chuyển qua lại quanh nơi được bôi gel sau gáy.
Đến khi trở lại phòng bệnh lần nữa, uống thuốc xong, Ôn Nhiên nằm xuống giường đắp chăn lên, nói với Cố Quân Trì: "Tôi muốn đi ngủ."
Không phải là cậu hoàn toàn không để tâm, sau khi sống một cuộc sống bình thường hơn hai mươi năm mà chỉ trong chớp mắt đã rơi vào bóng tối hoàn toàn, cho dù sức chịu đựng tinh thần có tốt đến đâu cũng không thể chấp nhận và làm quen ngay lập tức.
Vậy nên cậu mới muốn ngủ, chỉ có ngủ mới là bình thường, khi nhắm mắt lại, mọi thứ đương nhiên sẽ trở thành một màu đen, cậu cũng sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Và Ôn Nhiên cũng muốn trốn tránh, trốn tránh chuyện mà Trần Thư Hồi đã nhắc đến trước khi hôn mê.
"Ngủ đi." Cố Quân Trì dém chăn cho cậu.
Ôn Nhiên nhắm mắt lại, chưa được hai giây lại mở ra... mặc dù bây giờ mở hay nhắm đã không còn khác gì nữa. Cậu hỏi Cố Quân Trì: "Vậy khi nào thì tôi đi được vậy? Hôm qua cậu nói hôm nay kiểm tra sức khỏe xong sẽ đưa tôi đi gặp 339."
"Lát nữa bác sĩ sẽ đưa ra báo cáo chi tiết, nếu như tình hình cho phép thì buổi tối tôi đưa cậu về."
"Thật hả?" Ôn Nhiên mỉm cười hơi vui vẻ và bất ngờ: "Tôi còn tưởng là mình sẽ lại phải nhập viện rất lâu nữa chứ."
Cậu không thích nhập viện, dù sao thì cậu đã dành gần 1/5 cuộc đời mình trong bệnh viện rồi.
Ôn Nhiên cứ tràn đầy mong đợi như vậy nắm tay Cố Quân Trì, sau đó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, y tá đã ở bên giường, nói với Ôn Nhiên rằng đã có báo cáo xét nghiệm, Cố Quân Trì vẫn đang ở trong phòng bác sĩ.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Quân Trì trở lại, Ôn Nhiên đang ngồi trên giường, trong tay ôm một cái radio rất nhỏ, khá là vui vẻ nói với hắn: "Y tá mang cái này đến cho tôi, có thể nghe tin tức và đài phát thanh."
Cậu chạm vào một nút nào đó, ấn xuống một cái, âm thanh trên radio biến mất, Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Quân Trì, nói: "Như vậy là tắt được rồi, rất tiện."
Cố Quân Trì ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nói với cậu: "Ông lão phòng bên cạnh cũng đang xài cái này."
"Được thôi." Ôn Nhiên nói: "Cứ coi như chuẩn bị trước cho cuộc sống tuổi già vậy."
Máy liên lạc vang lên mấy lần trong lúc bọn họ nói chuyện, Ôn Nhiên ngả người ra sau một chút, nói: "Cậu trả lời tin nhắn trước đi, tôi đợi cậu bận xong việc."
"Ừm."
Trời đã tối, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn đầu giường với ánh sáng vàng mờ ảo. Ôn Nhiên dựa vào gối, làn da trắng nõn hiện lên một cảm giác dịu dàng và mềm mại, đôi mắt đen láy trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, bởi vì không thể tập trung được tiêu cự nên trở nên hơi mờ mịt.
Cậu không biết rằng thật ra Cố Quân Trì chỉ chỉnh máy liên lạc sang chế độ im lặng, không trả lời tin nhắn mà cứ nhìn cậu mãi.
Giống như khi xem đoạn video giám sát của Ôn Nhiên năm mười mấy tuổi ở viện nghiên cứu và bệnh viện được trao đến tay cùng với tất cả tài liệu bảy năm trước.
Đó là một đoạn video giám sát ở hành lang, beta nhỏ gầy bị nhốt trong một phòng bệnh đơn cấm không được ra ngoài, việc vận động duy nhất mà cậu làm mỗi ngày là đứng trước cửa phòng bệnh, giống như động vật nhỏ bò ra khỏi hố sâu, ngơ ngác không biết đang nhìn gì, đến khi có y tá hoặc bác sĩ đi ngang qua thì mới rúc vào phòng và cẩn thận đóng cửa lại.
(Cre: Artist @Arkred_)
(Cre: Artist @甘乐198110)
Ôn Nhiên đã trải qua cuộc sống cô đơn như một vật thí nghiệm này trọn vẹn bốn năm, để cải tạo thành một omega có độ xứng đôi cao với một alpha chưa từng gặp mặt.
Cậu giống như một tấm bèo trôi, trôi dạt từ cô nhi viện cũ nát vào phòng bệnh tối tăm ngột ngạt, trôi dạt vào phòng ngủ phụ của nhà họ Ôn rồi trôi dạt từ biển đến một thành phố khác, không có nơi thuộc về, cũng chưa từng thật sự được giữ lại.
Vượt qua hàng ngàn ngày đêm và hàng ngàn dặm hành trình, đến nay tấm bèo này cuối cùng cũng trôi dạt trở lại trong lòng bàn tay, còn chưa kịp nuôi dưỡng cho nó có thêm một chút màu xanh mới thì lật ra mặt sau lại thấy bị thủng lỗ chỗ.
Cố Quân Trì tưởng rằng mình đã điều tra đủ rõ ràng và đủ chi tiết, tưởng rằng đập vỡ lọ thuốc ức chế đó thì sẽ xem như phá vỡ sự khốn khổ cuối cùng mà Ôn Nhiên phải chịu đựng, nhưng đến bước đường này hắn mới nhận ra những gì mà Ôn Nhiên phải chịu đựng còn nhiều hơn những gì mình có thể thấy.
"Cậu trả lời tin nhắn xong chưa?" Ôn Nhiên nằm trên giường mấy phút, cảm thấy hơi chán nên không nhịn được hỏi.
(Cre: Artist @甘乐198110)
Cố Quân Trì nhìn bàn tay mảnh khảnh đang đặt trên chăn của cậu, hạ thấp giọng 'Ừm' một tiếng.
"Vậy thì tốt." Ôn Nhiên dừng lại một lát, trông có vẻ hơi do dự và bất an: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Cậu nghe thấy Cố Quân Trì hơi cử động, sau đó bụng dưới nặng hơn, Cố Quân Trì đang gối đầu lên đó.
(Cre: Artist @白鹿黔)
Ôn Nhiên lập tức cứng đờ, sững sờ mở to mắt, vài giây sau, Cố Quân Trì mới lên tiếng: "Là di chứng của phẫu thuật cấy ghép tuyến thể, sẽ gây ra xuất huyết não."
"Não của cậu đã xuất hiện cục máu đông rồi nên mới chảy máu mũi, ngất xỉu và thị lực kém đi. Bác sĩ sẽ quyết định phương án phẫu thuật dựa trên tình hình sức khoẻ của cậu mấy ngày nữa."
Như vậy mới đúng, làm sao có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời và không có tác dụng phụ nào được chứ, chỉ là chưa tới lúc thôi chứ không phải do cậu gặp may.
Dường như cậu không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận, oán trách và đau lòng đều vô ích, mọi chuyện chỉ có thể giao cho bác sĩ. Ôn Nhiên đưa tay ra sờ lên mặt Cố Quân Trì, chạm vào hàng mi đang chậm rãi khép lại của hắn, hỏi: "Vậy hôm nay tôi vẫn có thể đi gặp 339 chứ, hay là phải nhập viện?"
Cố Quân Trì áp mặt vào bụng dưới của Ôn Nhiên, im lặng hồi lâu mới nói với cậu: "339 đã xóa trí nhớ rồi."
So với kết quả kiểm tra, việc này ngược lại còn khiến cho Ôn Nhiên thật sự không biết phải làm sao hơn. Cậu hơi ngơ ngác há miệng, đôi mắt không biết nhìn đi đâu, tầm nhìn trống rỗng, dần dần mới hiểu tại sao hôm qua Cố Quân Trì lại không đưa cậu đến Việt Đình.
"Khi nào vậy?" Cuối cùng Ôn Nhiên cũng tìm lại được giọng nói của mình.
"Bảy năm trước." Cố Quân Trì nói: "Nó nói nó rất đau khổ."
Sao có thể không đau khổ được đây? Hài cốt của người mình coi là bạn tốt là Ôn Nhiên không còn, người mình đối xử nhiệt tình là Cố Quân Trì cũng bỏ nhà đi rất lâu. Đối với 339 mà nói, có lẽ quên đi thật sự là một chuyện khá là nhẹ nhõm, từ trước đến nay nó chưa bao giờ chỉ đơn thuần là một con robot nhỏ.
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, hơi ẩm lộ ra ngoài không khí xung quanh hốc mắt đang nhanh chóng bốc hơi mang lại cảm giác mát lạnh. Cậu nói: "Không sao đâu, làm quen lại từ đầu là được mà."
...
Ôn Nhiên xách theo một túi thuốc, hẹn bác sĩ ngày mai sẽ đến kiểm tra đúng giờ xong thì bị bọc lại như bánh chưng ngồi lên xe.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc rồi quay đầu lại nói với Cố Quân Trì: "Buổi chiều có uống thuốc nên hình như mắt đã đỡ hơn một chút, tôi có thể nhìn thấy màu sắc của đèn neon rồi."
Ôn Nhiên cảm giác được Cố Quân Trì xoay người sang nhìn vào mặt mình, sau đó "bác sĩ Cố" đưa ra phương án điều trị: "Về đến nhà bảo 339 chỉnh đèn trong nhà thành chế độ hộp đêm."
"Hả...?"
Xe lái vào Việt Đình, vòng qua vài chỗ rẽ rồi cuối cùng chậm rãi dừng lại. Cố Quân Trì dắt Ôn Nhiên xuống xe và bước lên bậc thềm.
Vừa mới vào vườn hoa, Ôn Nhiên đã nghe thấy âm thanh máy móc đặc trưng của robot khi di chuyển đi tới trước mặt mình.
"Chào mừng cậu chủ về nhà."
Ôn Nhiên ngồi xổm xuống, chạm vào cái bụng bằng sắt của 339, lúc giơ tay lên thì sờ được một vật bằng vải mềm ở chỗ giao nhau giữa đầu và cơ thể nó, cậu hỏi: "Đây là gì vậy?"
(Cre: Artist @两盏酒_)
"Là một chiếc nơ màu đỏ rượu rất long trọng, tôi đặc biệt dính lên đó." 339 lén nhìn Cố Quân Trì một cái, trước khi hắn bảo mình câm miệng, nó chán sống lớn tiếng tuyên bố: "Để chào đón omega đầu tiên mà cậu chủ đưa về nhà!"
Ôn Nhiên hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Soạt—— 339 đưa tay về phía Ôn Nhiên: "Cậu chủ nói với tôi là tạm thời ngài không nhìn thấy, xin hãy nắm tay tôi, tôi sẽ cung cấp dịch vụ dẫn đường cho ngài 24/24."
"Cảm ơn." Ôn Nhiên nắm lấy bàn tay máy móc lạnh ngắt và cứng rắn của 339 rồi đứng dậy.
339 dẫn Ôn Nhiên đi vào huyền quan với tốc độ vô cùng chậm, bố cục của toàn bộ biệt thự không thay đổi gì nhiều, dựa vào ký ức của bảy năm trước và sự dẫn đường của 339, Ôn Nhiên thuận lợi đi tới ghế sofa lớn ngồi xuống.
"Cậu có muốn uống gì không? Sữa tươi, nước lọc hay trà?" 339 hỏi.
"Nước lọc, cảm ơn."
"Tôi đi rót cho cậu đây, xin hãy đợi một lát."
339 đi vào phòng bếp, máy liên lạc reo lên, Cố Quân Trì đặt cặp sách của Ôn Nhiên xuống rồi nói: "Tôi đi nghe điện thoại."
"Ừm." Ôn Nhiên rất yên tâm ngồi trên ghế sofa.
Cố Quân Trì đi ra sau vườn, 339 bưng nước tới, dùng ly chạm vào mu bàn tay Ôn Nhiên: "Nước tới rồi."
Ôn Nhiên không cần giơ tay lên mà chỉ cần hơi lật lòng bàn tay lại là đã có thể cầm được ly nước, đợi cậu uống xong một ngụm nước, 339 lại kịp thời nhận lấy ly nước đặt lên bàn trà.
Cả hai im lặng vài giây, 339 di chuyển lại gần một chút, ghé lên chân Ôn Nhiên, cực kỳ nhỏ giọng hỏi cậu: "Cậu là Tiểu Thụ hả?"
(Cre: Artist @罐装柠檬茶要多冰)
(Cre: Artist @狗尾巴真的草了)
Ôn Nhiên hơi sửng sốt: "Sao cậu biết?"
"Cậu chủ từng cho tôi xem ảnh hồi nhỏ của cậu, bên dưới mắt phải có một nốt ruồi, tôi cảm thấy đúng là cậu rồi!" 339 vui vẻ nói: "Hơn nữa ba năm trước cậu chủ còn đặc biệt gọi một cuộc điện thoại báo cho tôi nữa."
"Báo cho cậu gì cơ?"
"Chờ một lát, tôi tìm nhật ký cuộc gọi cho cậu nghe... Tìm thấy rồi!"
Có tiếng chuông gọi đến vang lên, sau ba hồi chuông thì nhấc máy, 339 vui vẻ hỏi: "Cậu chủ? Đã lâu lắm rồi cậu không gọi cho tôi, có chuyện gì hả?"
"Ừm."
Sau khi Cố Quân Trì đáp lại một tiếng thì không nói tiếp nữa, có thể nghe thấy tiếng thở của hắn trong khoảng lặng. 339 cũng không vội truy hỏi mà chỉ đợi như vậy, giống như mấy năm qua nó vẫn luôn ở một mình trong biệt thự đợi Cố Quân Trì gọi điện thoại hoặc về nhà vậy.
Thật lâu sau, Cố Quân Trì mới lên tiếng lần nữa: "Tôi tìm được cậu ấy rồi, cậu ấy chưa chết."
339 hỏi: "Ai cơ?"
Một tiếng thở nhẹ tựa như thở dài vang lên, Cố Quân Trì trả lời: "Tiểu Thụ."
339 lập tức nhớ ra: "Là Tiểu Thụ mà cậu từng cho tôi xem ảnh hả? Cậu ấy chết hồi nào vậy?"