—
Trên đường về, Ôn Nhiên đội mũ không nói năng gì cả, mãi cho đến khi xe lái về khu vực thành thị, Ôn Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn tài xế một cái, gõ mấy chữ vào phần ghi chú trên điện thoại rồi đưa cho Cố Quân Trì đọc.
: Có thể cho tôi một phòng ở Vân Loan được không, với cả giảm giá một chút nữa 🌹
Cố Quân Trì đọc xong thì hỏi: "Muốn giảm bao nhiêu?"
Ôn Nhiên cúi đầu gõ nhanh vài chữ rồi lại đưa cho hắn đọc.
: 99.9% có được không ❤️
Cố Quân Trì: "Sao không bảo là chuyển nhượng Vân Loan miễn phí cho cậu luôn đi."
"Tôi không biết kinh doanh lắm nên thôi khỏi đi." Ôn Nhiên cất điện thoại đi rồi nói.
Tình cờ đang là giờ cao điểm buổi tối nên kẹt xe suốt cả đường mới đến nơi, không phải Vân Loan, cũng không phải Việt Đình mà là một khu nhà ở ven sông. Xe dừng lại ở lối vào thang máy, Ôn Nhiên và Cố Quân Trì xuống xe.
Cố Quân Trì xách cặp sách của Ôn Nhiên đi vào thang máy, quét dấu vân tay để nhận diện tầng lầu, Ôn Nhiên đứng bên cạnh hắn, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cậu suy nghĩ một lát, có lẽ là vì gần đây mặc dù tối nào cũng ở cùng Cố Quân Trì nhưng dù sao thì bệnh viện cũng là nơi công cộng, khác với nhà ở tư nhân.
Thang máy đi thẳng một đường lên tầng cao nhất, vừa mở cửa bước vào nhà, Ôn Nhiên nhìn huyền quan trống trải, bước ra khỏi thang máy chậm nửa nhịp rồi đi theo Cố Quân Trì vào phòng khách.
Căn hộ thông tầng ở tầng cao nhất rộng hơn 1000 mét vuông sạch sẽ đến mức không có dấu vết của người ở, cho dù từ ban công nhìn xuống là cảnh sông náo nhiệt thì vẫn không khỏi cảm thấy quá trống trải. Căn biệt thự ở Việt Đình trước đây cũng rất lớn nhưng vì có 339 ở đó nên Ôn Nhiên chưa bao giờ cảm thấy quạnh quẽ cả.
Ôn Nhiên xoay người trước cửa sổ sát đất, do dự vài giây rồi hỏi: "Cậu bán nhà ở Việt Đình mất rồi hả?"
"Chưa nghèo đến mức phải bán nhà." Cố Quân Trì đặt cặp sách lên ghế sofa.
"Vậy cậu bán 339 mất rồi hả?"
Tay Cố Quân Trì khựng lại trong chốc lát không dễ nhận ra, sau đó mới nói: "Ai mà thèm một cái thùng rác nói nhảm không ngừng chứ."
"Vậy chúng ta có thể đến Việt Đình được không?" Ôn Nhiên khoanh tay lại, chân thành nói: "Tôi... sắp sửa phải đi rồi, không cần phải lãng phí một căn nhà mới to như vậy cho tôi ở, hơn nữa tôi muốn gặp 339."
Cậu đã từng đồng ý với 339 rằng nếu như có cơ hội quay lại thì sẽ đi gặp nó.
Cố Quân Trì không trả lời mà đi đến chỗ màn hình điều khiển trung tâm trên bàn đảo, nhấn nút thông báo cho đầu bếp mang bữa tối đến. Ôn Nhiên đi theo sau như một cái đuôi, cố chấp hỏi lại lần nữa: "Có được không?"
Vẫn không có câu trả lời, thế là cậu lại cố chấp hỏi lần thứ ba: "Có được không, Cố Quân Trì?"
Cố Quân Trì quay đầu lại nhìn cậu một cách vô cảm, Ôn Nhiên vốn đang dựa sát người vào cánh tay Cố Quân Trì và ngẩng đầu lên, bị nhìn như vậy thì lập tức lùi về sau nhưng đã bị Cố Quân Trì túm lấy áo kéo lại.
Mặt đất ở phía xa xa truyền đến tiếng di chuyển của xe cộ, hai người nhìn nhau ở một khoảng cách rất gần trong vài giây, Cố Quân Trì đang định lên tiếng thì Ôn Nhiên đã hỏi với ánh mắt lấp lánh: "Ý là sao đây, muốn tôi hôn cậu hả?"
Cậu dường như không cảm thấy điều này rất khó xử mà ghé sát vào người Cố Quân Trì lại, ngẩng cằm hôn lên mặt hắn một cái.
"Dẫn tôi đi gặp 339 đi." Hôn xong còn không quên nhắc lại điều kiện.
"Ai dạy cậu đấy?" Cố Quân Trì hỏi.
"Cậu á, cậu chứ ai." Ôn Nhiên có hơi không hiểu ra sao: "Ánh mắt vừa rồi của cậu không phải là ý này hả?"
Cố Quân Trì không hề bị lay động, nói: "Nghĩ nhiều rồi."
"Vậy tôi hôn thì cũng đã hôn rồi!" Chuyện này khác gì chuyển tiền xong là bị chặn ngay đâu, Ôn Nhiên kéo ống tay áo của Cố Quân Trì: "Cậu đưa tôi đi gặp 339 đi."
Im lặng một lúc, Cố Quân Trì đột nhiên giơ tay lên, tưởng là sắp bị đánh, Ôn Nhiên buông ống tay áo hắn ra quay đầu bỏ chạy, kết quả là lại bị xách về, bị nhốt giữa cơ thể Cố Quân Trì và bàn đảo.
Còn chưa kịp nói ra câu 'Tôi không làm phiền cậu nữa' để xin tha thì trước mắt Ôn Nhiên đã tối sầm, Cố Quân Trì cúi đầu hôn xuống.
Tiếng di chuyển của xe cộ đã biến mất, trong tai chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập, Ôn Nhiên sững sờ mở to mắt.
Lúc đầu Cố Quân Trì rất kiềm chế, chỉ ghé lên môi Ôn Nhiên cắn mút và cọ sát không nặng không nhẹ nhưng rất nhanh sau đó, Ôn Nhiên đã chủ động mở miệng ra sau khi bị pheromone alpha trong không khí cùng với nụ hôn vừa xa lạ vừa quen thuộc làm cho choáng váng và mất phương hướng. Ngay giây phút đầu lưỡi chạm vào nhau, bàn tay đang vòng qua eo Ôn Nhiên của Cố Quân Trì siết chặt lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn, kề lên đầu lưỡi Ôn Nhiên hôn vào sâu hơn.
Ôn Nhiên quên mất hai tay mình đã ôm lấy cổ Cố Quân Trì từ khi nào, trong lúc ý thức mơ hồ, Ôn Nhiên cảm thấy cơ thể mình giống như một quả khinh khí cầu, phần lớn là nhẹ và bay lơ lửng nhưng trong đó còn có nguồn nhiệt nóng hổi không thể bỏ qua, là tuyến thể ở sau gáy.
Cậu gần như đứng không vững, toàn thân treo trên người Cố Quân Trì, sau đó lại được Cố Quân Trì ôm eo đặt lên bàn đảo, dang rộng hai chân, Cố Quân Trì đứng vào giữa hai chân cậu.
Ding dong—
Thật khó để tính xem thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên từ màn hình điều khiển trung tâm trên bàn đảo, là đầu bếp mang cơm đến.
Ôn Nhiên hơi tỉnh táo lại, đẩy vai Cố Quân Trì, như thể vừa mới nhớ ra, cậu vụng về hỏi hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Quân Trì hôn từ cằm cậu đến trái cổ và một bên cổ, sau đó mới từ tốn ngẩng đầu lên nói: "Đã thế này rồi mà sao có thể hỏi ra câu này được vậy?"
(Cre: Artist @甘乐198110)
"Chuyện, chuyện này cậu đừng quan tâm." Cho dù Cố Quân Trì có ở vị trí thấp hơn ngước mắt nhìn lên thì vẫn mang theo cảm giác như từ trên nhìn xuống, Ôn Nhiên mím đôi môi đỏ hồng nhìn ngang nhìn dọc: "Cậu cho tôi xuống trước đi, tôi muốn ăn cơm."
Cố Quân Trì giơ tay vén mũ áo khoác của Ôn Nhiên lên trùm lên đầu cậu, sau đó đi ra mở cửa. Ôn Nhiên ngồi trên bàn đảo, quay đầu lén nhìn bóng lưng hắn từ dưới mũ.
Lúc ăn cơm, Ôn Nhiên cúi đầu tránh mọi giao tiếp bằng ánh mắt, mãi cho đến khi Cố Quân Trì lên tiếng: "Sáng mai đến bệnh viện quân y làm kiểm tra chi tiết tuyến thể, sau đó hẵng về Việt Đình gặp 339."
Ôn Nhiên lập tức ngừng ăn, sau đó nhanh chóng hiểu được ý định của Cố Quân Trì—— So với việc làm kiểm tra cho tuyến thể nhân tạo này ở thành phố S, về thủ đô sẽ khiến cho mình chấp nhận một cách yên tâm và bình tĩnh hơn.
"Tôi biết rồi." Ôn Nhiên nói xong thì tiếp tục vùi đầu và cơm.
Ăn xong, Cố Quân Trì đến quân khu, Ôn Nhiên ở nhà một mình đi lên đi xuống tham quan một vòng rồi thưởng thức cảnh đêm một lúc. Sau khi tiêu cơm được kha khá, cậu tìm phòng dành cho khách gội đầu và tắm rửa, sau đó chui vào chăn, mở điện thoại lên xem nhóm chat của phòng ban, mọi người đang teambuilding hừng hực.
Còn chưa xem xong ảnh trong nhóm thì màn hình đã chuyển sang giao diện có cuộc gọi đến, là điện thoại của Đào Tô Tô. Ôn Nhiên nhấn nút bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng người ồn ào và loa phát thanh ở phòng chờ máy bay.
"Ôn... Lý Thuật! Mấy ngày trước cậu nói với tớ là sẽ quay lại thủ đô một chuyến, đã quay lại chưa?"
"Ừm, hôm nay vừa mới tới."
"Tớ cũng sắp về rồi, bây giờ đang quá cảnh, cậu đoán xem tớ đã gặp ai? Một tác giả trẻ xuất sắc—" Đào Tô Tô hét lên một tiếng: "Tống Thư Ngang!"
Bên cạnh vang lên một âm thanh lo sợ: "Tô Tô, có thể nhỏ tiếng lại chút không?"
"Xin lỗi nhé, phấn khích quá, lại đây, đưa điện thoại cho cậu này, hai cậu nói chuyện một lát đi!"
Sau một hồi hỗn loạn qua đi, Tống Thư Ngang nhận lấy điện thoại, thăm dò gọi một tiếng: "Lý Thuật?"
"Tôi đây." Ôn Nhiên ngồi thẳng dậy nói: "Bình thường tôi rất ít đọc sách văn học nên không biết hoá ra cậu đã là tác giả rồi, chúc mừng!"
"Không tính là tác giả gì đâu, hai năm đầu ở lại trường giảng dạy, năm nay từ chức xong thì bắt đầu đi đây đi đó thăm thú rồi tự viết chút ít." Tống Thư Ngang bật cười một tiếng: "Hôm nay Tô Tô nói với tôi tôi mới biết là cậu vẫn còn sống, thật sự tốt quá rồi, hiện tại cậu vẫn ổn chứ?"
"Tôi rất ổn, hai cậu đừng lo lắng." Ôn Nhiên hỏi: "Lần này cậu cũng vừa đi tìm cảm hứng về hả?"
"Phải, có bạn quay phim tài liệu nên tôi đi cùng các cậu ấy luôn, tình cờ ở đó có một trường cấp hai từ thiện, tôi đến nói chuyện với hiệu trưởng mới biết phần lớn số tiền quyên góp đều sẽ bị chia năm sẻ bảy qua từng cấp, về đến trường thì không còn nhiều nữa, đều do một mình hiệu trưởng bà ấy gánh vác. Vậy nên lần này về thủ đô tôi cũng muốn liên lạc với bạn bè trong giới truyền thông, xem xem có thể..."
"Tống Thư Ngang, sao mà nhắc đến mấy chuyện này là cậu cứ nói liên tục không ngừng vậy, sắp lên máy bay rồi kìa!" Đào Tô Tô ở bên cạnh nhắc nhở, cướp điện thoại lại: "Lý Thuật, ngày mốt ba đứa mình cùng ăn bữa cơm đi, tớ cho cậu xem ảnh mới nhất của chuột túi nhỏ và Dolu!"