Chương 60: Không có phép lịch sự vậy à?

Sau khi giữ tư thế như vậy ít nhất mười giây, Ôn Nhiên mới di chuyển tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ phía sau Cố Quân Trì, vẫn còn nguyên vẹn, sau đó lại nhìn ổ khóa, vẫn còn nguyên vẹn.

Chứng tỏ lúc cậu ngủ, Cố Quân Trì đã mở cửa đi vào một cách hoàn toàn công khai giống như đêm qua.

"Cậu là ăn trộm hả?" Ôn Nhiên vẫn còn chóng mặt, cau mày nói: "Hay là ăn cướp?"

"Nói thì có thể cậu không tin." Cố Quân Trì bỏ tay xuống, hơi dựa người vào ghế: "Mở khóa là một trong những lớp cơ bản của trường quân đội."

"Trường quân đội không dạy các cậu không được tuỳ tiện mở khóa của dân thường sao?"

"Có dạy." Cố Quân Trì nói: "Nhưng cậu đang ngủ, tôi không muốn đợi ở ngoài."

"Hoàn toàn không liên quan gì đến ngủ hay không ngủ, hôm qua cậu cũng làm như vậy."

"Bởi vì cậu chưa tan làm, tôi không muốn đợi ở ngoài."

Hắn trông có vẻ như đang nói chuyện đàng hoàng, dù sao thì vẫn đỡ hơn nói những lời điên rồ như chuyện kết hôn tối qua. Thế nhưng hành động của hắn lại thể hiện sự xâm nhập không thể thương lượng, như thể không có ý định nhắc lại quá khứ, nói chuyện một chút rồi đi mà chỉ ngồi trong căn nhà nhỏ của Ôn Nhiên như vậy, bước vào cuộc sống vừa bình thường vừa yên ổn của cậu, không rõ mục đích, thời gian nán lại cũng không rõ.

Biết rõ hai bên có sự chênh lệch rất lớn về mặt tranh luận, Ôn Nhiên im lặng mấy giây, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Có lẽ là di chứng của việc tăng ca cả đêm và ngủ không ngon giấc, vừa mới rửa mặt và treo khăn lên xong, khoang mũi đã nóng bừng, có chất lỏng chảy xuống với tốc độ nhanh chóng, Ôn Nhiên lập tức rút vài tờ khăn giấy ra bịt mũi lại để cầm máu.

Cậu nhìn vào khuôn mặt trong gương, thật ra khi nhìn mỗi ngày, đặc biệt là nhìn bản thân mình thì rất khó để so sánh sự thay đổi về cân nặng, nhớ lại câu "Cậu gầy đi rồi" mà Cố Quân Trì đã nói tối qua, rất khó để chắc chắn đây là sự thật hay là thuận miệng chào hỏi một câu.

Sau khi ném khăn giấy bị nhuộm đỏ vào bồn cầu và xả đi, Ôn Nhiên mở cửa bước ra ngoài, thấy Cố Quân Trì đang đứng trước kệ sách ngăn cách trầm tư nhìn gì đó.

Ôn Nhiên lau nước trên cằm đi, dừng lại một lát, cậu nói: "Xin cậu đừng tự ý vào nhà tôi nữa."

"Không được." Cố Quân Trì quay đầu sang nhìn cậu, từ chối vừa quả quyết vừa dễ dàng.

"Rốt cuộc cậu tới đây làm gì chứ?" Ôn Nhiên nhỏ giọng hỏi, vừa khó hiểu vừa mù mờ.

"Đưa bữa sáng." Cố Quân Trì không chiếm dụng quá nhiều thời gian buổi sáng làm việc căng thẳng của Ôn Nhiên, đi thẳng đến cửa, mở cửa ra: "Không ăn thì cứ vứt đi." Trước khi bước ra lại nói tiếp: "Lãng phí thì xấu hổ lắm."

Ôn Nhiên nhìn cửa mở ra rồi lại đóng lại, ổ khóa vang lên một tiếng "cạch". Trên sàn nhà phía sau cánh cửa, tấm danh thiếp đó vẫn nằm im lìm, phía trên có vết chân lốm đốm mờ nhạt, có lẽ là lúc Cố Quân Trì đi qua đi lại trong phòng đã vô tình giẫm phải, hơn nữa lúc nãy ra khỏi nhà dường như cũng vô tình giẫm phải lần nữa.

Ôn Nhiên đi tới bàn ăn, nhìn bốn năm món đồ ăn sáng trong hộp đựng bằng thủy tinh, logo trên hộp là Vân Loan, bên trong hộp bị hơi nóng của đồ ăn sáng bao phủ một lớp màu trắng nhạt.

Rèm cửa vẫn đang đóng, Ôn Nhiên đi tới kéo nó sang một bên, sau đó mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới một cái theo thói quen, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

Bên trong con hẻm ở chếch đối diện, Cố Quân Trì đang đứng trong bóng râm bên cạnh tường rất gần lối vào hẻm, cúi đầu vừa nghe điện thoại vừa châm một điếu thuốc.

Vì vấn đề khoảng cách nên Ôn Nhiên không nhìn rõ thuốc trên tay hắn trông như thế nào, cũng không kịp nhìn rõ. Khói thuốc bay đi, giữa tiếng ồn ào của phố phường, Cố Quân Trì đột nhiên ngước mắt nhìn về phía tầng 4.

Vừa nhìn nhau, Ôn Nhiên đã tránh sang bên cạnh hai bước đến vị trí mà Cố Quân Trì không nhìn thấy.

Buổi tối, bên ngoài văn phòng Tư lệnh Lục quân của Tổng Quân khu Liên minh, Cố Quân Trì gõ cửa: "Tư lệnh Bùi."

Bùi Diễn đã họp cả ngày, sau khi cuộc họp cuối cùng lúc xẩm tối kết thúc đã lập tức bay đến thành phố S trên máy bay quân sự, ba phút trước Cố Quân Trì mới biết tin ông đã đến Tổng Quân khu, suy nghĩ của hắn là Tư lệnh Bùi đúng là sức lực dồi dào, tố chất cơ thể vượt trội.

"Vào đi."

Đã quen với việc mặc đồng phục tác chiến nên quân trang thường ngày lại trở nên quá gò bó, Cố Quân Trì cài lại hai nút trên cùng của áo sơ mi đã tháo ra cả ngày, chỉnh lại cà vạt rồi mới đẩy cửa bước vào.

Sau khi đi vào, Cố Quân Trì cúi chào trước rồi mới nói: "Muộn như vậy rồi mà thầy vẫn đến làm việc ạ."

Không biết vì sao mà mỗi lần Cố Quân Trì gọi "thầy" (*), Bùi Diễn luôn cảm thấy có chút quái gở.

(*) chữ "thầy" Cố Quân Trì gọi là chữ 您 – "ngài" chứ không phải chữ "lão sư" như thầy bình thường nheee

Cạch—— Ông ném cây bút trong tay đi, ngẩng đầu lên, nhìn Cố Quân Trì từ trên xuống dưới vài lần rồi mới nói: "Tới xem xem thành phố S có gì hay ho mà đáng để Trung tá Cố vừa rời khỏi chiến trường đã bay đến đây, còn ở lại không chịu đi."

"Em đã nghe hết ghi âm và đọc hết tài liệu của tất cả các cuộc họp hôm nay rồi, đây là báo cáo của em." Cố Quân Trì đặt một tập tài liệu lên bàn: "Trước khi đến thành phố S em đã xin nghỉ phép với quân đội rồi, chắc hẳn là thầy có biết."

"Biết thì có ích gì? Lúc tôi biết thì em đã mất tăm rồi!" Bùi Diễn lật vài trang báo cáo, khịt mũi khinh thường: "Quy định nộp báo cáo cuộc họp trong vòng ba ngày mà em cũng hành động nhanh thật đấy, chỉ không biết lúc viết bản kiểm điểm thì hiệu suất có cao như vậy không."

Cố Quân Trì không trả lời.

Bùi Diễn đóng tài liệu lại, uống một ngụm nước rồi lại nhìn Cố Quân Trì một cái: "Tôi cũng không phải thật sự muốn dạy dỗ em, kể từ khi vào trường quân đội đến nay, em vẫn luôn ở trên sân huấn luyện và chiến trường, lần này vốn dĩ nên về thủ đô chính thức lộ mặt và vẻ vang nhận tuyên dương, em nói có phải không?"

Cố Quân Trì không trả lời thẳng là phải hay không mà lại nói: "Từ nhỏ em đã lớn lên ở thủ đô, đã lộ mặt rất nhiều lần rồi."

"Em nhất định phải chọc tôi tức chết mới hài lòng à?" Bùi Diễn gõ lên bàn, chợt nhìn thấy bức ảnh chụp dưới bàn kính thì đột nhiên hạ hoả, một lúc lâu sau mới phất tay: "Bỏ đi, có thể sống sót trở về là được, gặp em là tôi cũng an tâm được một chút rồi."

Dưới chiếc bàn kính có rất nhiều bức ảnh, đều là những bức ảnh tập thể hoặc ảnh nhận huy chương mà Bùi Diễn đã chụp trong nhiều năm kể từ khi tòng quân, ông xoa ngón tay cái lên một bức ảnh bên dưới tấm kính, nói: "Theo lý mà nói thì sau khi đánh trận nhiều năm như vậy lẽ ra phải quen với sống chết rồi mới phải, nhưng có lẽ là lớn tuổi rồi, sẽ luôn cảm thấy lo lắng."

Cố Quân Trì cụp mắt nhìn sang, đó là một bức ảnh hai người, bên trái là Bùi Diễn ở tuổi trung niên, bên phải là một viên sĩ quan quân đội trẻ tuổi.

"Ninh Cẩm Khiên, thuộc Đội hành động đặc biệt lục quân tại chiến khu phía Nam hơn hai mươi năm trước, là đội ngũ đầu tiên do tôi đích thân dẫn dắt, cậu ấy là chỉ huy mà tôi bổ nhiệm." Bùi Diễn chậm rãi nói: "Lúc cậu ấy hy sinh cũng cỡ tuổi em, cũng sắp sửa được thăng hàm thượng tá, kết quả là không thể trở về từ chiến trường. Nếu như còn sống thì bây giờ đã là thượng tướng rồi."

Sau đó ông lại chỉ vào người trong một bức ảnh tập thể khác: "Còn cả cậu ấy, một tình báo rất xuất sắc, lúc hy sinh mới có hai mươi ba tuổi. Đôi khi nhìn thấy các em thì tôi sẽ nghĩ đến các cậu ấy trước đây, chiến trường và quân lệnh rất tàn nhẫn, thương vong là không thể tránh khỏi nhưng tôi vẫn hy vọng tất cả đều có thể bình an trở về."

Cố Quân Trì gật đầu, nói: "Hiểu rồi ạ."

"Được rồi, đi ngủ sớm đi, nhiều năm rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng, tùy em đấy." Bùi Diễn thay đổi giọng điệu: "Nhưng bản kiểm điểm viết tay 5000 chữ thì không được thiếu đâu, còn nữa, ngày mai tôi sẽ sắp xếp buổi tư vấn tâm lý sau chiến tranh cho em, tôi cứ cảm thấy lần này em cứ không bình thường chỗ nào ấy."

"Vậy ạ." Cố Quân Trì nói: "Em không cảm thấy."

Bùi Diễn chỉ vào cửa: "Ra ngoài."

Vừa bước ra ngoài đóng cửa lại thì vai đã bị vỗ một cái, Cố Quân Trì quay đầu lại thì thấy Trình Đạc đang đứng phía sau cười trên nỗi đau của người khác, sau đó giơ ngón trỏ lên "suỵt" một tiếng rồi khoác vai Cố Quân Trì đi về phía cuối hành lang.

Đến cầu thang, Trình Đạc mới lên tiếng: "Trung tá Cố được nha, cuộc họp sau chiến tranh mà cũng dám cúp, bảo sao Tư lệnh Bùi giận như vậy, tin đồn đã truyền đến căn cứ không quân bọn tôi luôn rồi."

Cố Quân Trì nới lỏng cà vạt, lại cởi hai nút áo sơ mi trên cùng ra: "Không quân các cậu nhiều chuyện thật."

Ví dụ như khi Lục Hách Dương tỉnh lại sau cơn hôn mê của kỳ mẫn cảm còn gửi tin nhắn tới ung dung hỏi một câu 'Trung tá Cố, tiến triển thuận lợi chứ?'

"Lại gây thù địch giữa các quân chủng phải không? Cẩn thận tôi đi gặp Thượng tá Lục cáo trạng cậu." Trình Đạc huých vai Cố Quân Trì: "Nói cho tôi biết đi, cậu đến thành phố S rốt cuộc là để làm gì vậy, tôi cứ cảm thấy không thể nào là thích môi trường làm việc của Tổng Quân khu nhỉ?"

Đúng lúc đi tới cầu thang tầng dưới, binh lính làm nhiệm vụ ở lối đi cúi chào bọn họ, Cố Quân Trì hỏi thẳng đối phương: "Có mang súng không? Cho tôi mượn."

Binh lính sửng sốt, Trình Đạc lập tức xua tay, kéo Cố Quân Trì tiếp tục đi xuống lầu: "Nghe tôi, có gì không vừa ý thì tự mà nhịn lấy, đừng có trút giận vào đồng nghiệp."

Cố Quân Trì lại đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: "Hôm kỷ niệm thành lập Lực lượng Không quân Liên minh không lâu trước đây có phải có mô hình máy bay chiến đấu không?"

"Đừng nhắc nữa, đúng là keo kiệt muốn chết, mỗi một căn cứ chỉ cho có bốn cái, hoàn toàn không đủ để chia, tôi đang định làm một tủ trưng bày để mọi người cùng thưởng thức, đừng ai mơ mà có được."

"Cho tôi một cái, lấy cái đẹp nhất."

Trình Đạc kinh ngạc: "Cậu cần mô hình làm gì? Tôi còn ngại giữ cho riêng mình kìa, cậu lên văn phòng Tư lệnh Không quân trên lầu mà xem đi, chắc là ngài ấy có đấy, cậu đi mà xin ngài ấy."

"Từng thấy rồi, xấu."

"Có là tốt lắm rồi, còn chê xấu!" Trình Đạc nói: "Sao đột nhiên cậu lại muốn cái này vậy? Khuyên cậu qua thẳng căn cứ bọn tôi chơi này, gần đây đúng lúc có một chiếc máy bay cần làm kiểm tra, mô hình siêu to, cực kỳ ngầu luôn."

Cố Quân Trì từ chối rất dứt khoát: "Không có hứng thú."

Trình Đạc trợn mắt, khịt mũi khinh thường một tiếng.

Hai người bước ra ngoài, hắn đột nhiên nói: "Đúng rồi, nói đến máy bay chiến đấu, cậu có còn nhớ sinh viên ba năm trước viết chữ xấu đến mức làm cậu rối loạn nhịp tim không? Lý Thuật ấy."

Cố Quân Trì đang định châm điếu thuốc thì dừng lại: "Nhớ."

"Sau đó tôi đã gặp cậu ấy, cậu đoán xem cậu ấy trông thế nào? Tôi chỉ có thể nói là sau một hoạt động thì hết 99% alpha trong đội đều đi bắt chuyện với cậu ấy, nhưng trong mắt cậu ấy thì chỉ có máy bay, đuổi theo bộ phận kỹ thuật của bọn tôi liên tục đặt câu hỏi, cực kỳ nghiêm túc luôn."

Cố Quân Trì liên tục bật tắt bật lửa: "Cậu ấy vẫn luôn như vậy."

Trình Đạc không nghe rõ gì cả mà nói tiếp: "Đầu năm bọn tôi đã mua đứt phương án thiết kế của một công ty vận tải, dự án đó là do Lý Thuật làm, đáng tiếc là cậu ấy dường như không có ý định vào quân đội. Nhưng tôi đã xem sắp xếp của phòng thí nghiệm rồi, mấy ngày nữa công ty họ cũng sẽ tới kiểm tra, nếu như Lý Thuật cũng ở đó thì tôi định sẽ hỏi lại thay đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật xem sao."

"Không cần hỏi, cậu ấy sẽ không đồng ý đâu." Cố Quân Trì châm một điếu thuốc: "Hỏi sẽ chỉ làm cậu ấy buồn thôi."

"Cậu nói cái gì thế?" Trình Đạc nhìn hắn một cách kỳ lạ: "Cậu quen cậu ấy hay sao mà cậu khẳng định dữ vậy."

"Bớt quản lại." Cố Quân Trì rít một hơi thuốc: "Khi nào công ty họ đến kiểm tra thì nói với tôi một tiếng."

Sau khi Trình Đạc đi, Cố Quân Trì đứng dưới gốc cây hút hết điếu thuốc, mùa hè ở thành phố S tuy dài nhưng gió đêm đã thoang thoảng hương vị đầu thu. Sau khi ở chiến trường quá lâu, tinh thần vẫn luôn căng thẳng mọi lúc không thể thả lỏng được hoàn toàn, Cố Quân Trì lấy điện thoại ra xem tin nhắn chưa đọc, sau đó tìm một số trong danh bạ rồi gọi đi.

Năm giây sau có người bắt máy, giọng nói rất trong trẻo vang lên ở đầu bên kia, lịch sự giống như một nhân viên chăm sóc khách hàng: "Alo, xin chào, ai vậy ạ?"

Cố Quân Trì hỏi: "Vẫn đang tăng ca à?"

Tiếng hít thở ở đầu bên kia đột nhiên ngừng lại, im lặng một giây rồi cúp máy.

Rõ ràng là đã bị doạ sợ, cảm giác như có thể được đưa vào trường hợp kinh điển trong những 'kết cục khi nhận cuộc gọi của người lạ vào ban đêm'.

Cố Quân Trì ném tàn thuốc vào thùng rác rồi đi về phía phòng tập bắn.

Trong ba năm qua, có một khoảng thời gian rất dài, có lẽ là sau khi hắn biết Ôn Nhiên còn sống, cuộc sống đẫm máu và nhàm chán trên chiến trường đã từ tập mãi thành quen bắt đầu chuyển sang sống một ngày như một năm. Thỉnh thoảng hắn sẽ dành thời gian mở điện thoại lên xem tin nhắn vệ sĩ gửi tới, biết Ôn Nhiên sống không tệ thì ngoài yên tâm ra cũng dần dần sinh ra một cảm giác khó chịu.

Ôn Nhiên sống rất tốt, không có Cố Quân Trì vẫn sống tốt, hơn nữa không có chút ý định liên lạc với Cố Quân Trì, ngầm thừa nhận rằng mỗi người phải tự sống một cuộc sống độc lập không liên quan gì đến nhau.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, hắn đều sẽ có mong muốn xách Ôn Nhiên đến trước mặt nói với cậu từng câu từng chữ rằng "Cậu bớt nằm mơ lại" nhưng những gì có thể nhìn thấy chỉ có sa mạc trống vắng ở chiến khu phía Bắc, thế là trong nhiều buổi sáng sớm, Cố Quân Trì sẽ xuất hiện ở phòng tập bắn, bóp cò và bắn vào vô số vòng mười điểm.

Vốn tưởng rằng những cảm xúc này sẽ hoàn toàn được xoa dịu sau khi đến thành phố S nhưng không ngờ rằng, chỉ sau một ngày ngắn ngủi đã quay trở lại vì thái độ của Ôn Nhiên.

Nhưng sao có thể trách cậu được chứ.

Cố Quân Trì nhớ lại những mô hình đã nhìn thấy trên kệ sách của Ôn Nhiên vào buổi sáng, có mấy cái lớn nhỏ khác nhau, có cái là đồ lưu niệm in logo công ty, cũng có cái là đồ giá rẻ mà Ôn Nhiên tìm mua ở chợ đồ cũ, tuy tay nghề chế tác bình thường nhưng vẫn được trưng bày rất long trọng.

Còn có một cái bên cạnh được đặt một bức ảnh mô hình tinh xảo, tuy mô hình thực tế trông giống như một bản sao chép lậu cẩu thả, có lẽ là chính tay Ôn Nhiên làm lại dựa trên mô hình trên trang web chính thức. Nhặt một ít vật liệu thừa ở công ty rồi ghép lại thành một cái vỏ tương tự theo như ảnh, vì không mua nổi nên chỉ có thể tự tìm niềm vui.

Nhưng đó chính là Ôn Nhiên, tự tìm niềm vui đối với cậu mà nói đã là một niềm hạnh phúc lớn lao, tất cả mô hình, bản vẽ, sách chuyên môn đã không còn phải vừa cẩn thận vừa lo sợ giấu trong tủ quần áo và liều mạng dùng quần áo để che đậy nữa mà có thể quang minh chính đại đặt ở mọi ngóc ngách trong nhà.

Ôn Nhiên đang sống một cuộc sống mà nhiều người chẳng thèm ngó tới nhưng đối với cậu mà nói lại là một giấc mơ đẹp mà cậu đã cực kỳ nỗ lực để gầy dựng nên, giống như mô hình tự chế đó vậy. Vậy nên mới không muốn bị quấy rầy hay phá vỡ, chống cự lại sự biến động và can thiệp.

Cố Quân Trì hoàn toàn hiểu được điều này nhưng vẫn không ngăn được hắn cảm thấy khó chịu.

Bởi vì hiện tại hắn chính là sự biến động và can thiệp lớn nhất trong mắt Ôn Nhiên.

Gió đêm thổi qua làm cho lá cây vang lên xào xạc, Cố Quân Trì lại mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho chủ nhân của số điện thoại vừa cúp máy hắn mấy phút trước: Không có phép lịch sự vậy à?

Trung tá Cố: Mắc chứng nghiện thuốc nhẹ.

Nhiên: Chứng nghiện sex của cậu ấy vẫn chưa khỏi à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play