—
Lo lắng pheromone của mình có mùi thối thật, cả đoạn đường về Ôn Nhiên đều bịt kín sau gáy, vừa đến bến tàu đã đi tắm rửa thay quần áo ngay, sau khi đeo vòng cổ lên mới yên tâm một chút.
Suy nghĩ kỹ càng thì tuyến thể của mình là nhân tạo, pheromone cũng vậy, mãi mãi không bao giờ có thể sánh được với AO trời sinh, vậy nên nếu như cuối cùng pheromone tiết ra có mùi thối thì cũng không phải là không thể.
Chẳng trách sao Cố Quân Trì ghét mình nhả pheromone ra, hóa ra còn có nguyên nhân này.
Tâm trạng nặng trĩu, Ôn Nhiên không hiểu vì sao rõ ràng pheromone của Cố Quân Trì thơm như vậy mà pheromone có độ xứng đôi 97.5% với hắn của mình lại có mùi thối. Nếu như Trần Thư Hồi biết thì liệu có cảm thấy mất mặt và nổi trận lôi đình hay không?
Đánh răng rửa mặt xong, giáo viên dẫn mọi người đi bộ đến một nhà hàng hải sản nổi tiếng gần đó ăn tối. Nhóm của Cố Quân Trì đi trước mặt Ôn Nhiên, hai tay Hạ Uý quàng vai Cố Quân Trì và Lục Hách Dương: "Các anh em, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng."
Cố Quân Trì: "Không nghe."
"Đã mấy năm rồi tôi không tổ chức sinh nhật trên du thuyền, năm nay thì thế nào?" Hạ Uý quay đầu sang nói với Cố Quân Trì: "Cậu Cố, cho tôi mượn du thuyền của cậu tí nào."
"Một đêm tám mươi vạn." Cố Quân Trì tính toán rõ ràng với anh em ruột (thừa).
(tám mươi vạn tệ = tám trăm nghìn tệ ≈ 2,743,500,000 VND)
"Không thành vấn đề." Hạ Uý lại quay đầu sang nói với Lục Hách Dương, "Cậu Lục, trả giúp tôi tí nào."
"Thật ngại quá, gần đây kinh tế khá eo hẹp."
(ừa mang đi cược cho trai hết roài ha cậu chủ Lục =))))
"He he." Hạ Uý dường như không nghe thấy, vui vẻ nói: "Cứ quyết định thế nhé, bây giờ tôi đi mời Tiểu Trì." Nói xong quay lại chạy ra sau đi tìm Trì Gia Hàn.
Hải sản đắt tiền thơm ngon cũng nhạt nhẽo vô vị, sau khi Ôn Nhiên lấp đầy bụng thì đặt đũa xuống ngồi đó, cho đến khi giáo viên thông báo mọi người có thể tự do hoạt động, một tiếng rưỡi sau tập trung trở về khách sạn, Ôn Nhiên mới đứng dậy ra khỏi nhà hàng một mình.
Xung quanh là một khu resort ven biển phồn hoa và náo nhiệt, có một tiệm bánh mì, Ôn Nhiên đi vào, thấy bánh sừng bò nhưng sau khi cân nhắc vẫn quyết định không mua. Bánh sừng bò lần đó đóng gói mang về ở nhà hàng của Vân Loan có hương vị bình thường, cậu không còn tin tưởng vào bánh sừng bò do bất kỳ ai làm ra ngoại trừ đầu bếp nhà Cố Quân Trì nữa.
Trong tiệm bánh tràn ngập mùi thơm hấp dẫn, Ôn Nhiên không khỏi liên tưởng đến mùi pheromone rất thối của mình, đột nhiên cảm thấy tự ti nên vội vàng bỏ đi.
Lang thang không mục đích hồi lâu, cho đến khi đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Ôn Nhiên cuối cùng cũng có hứng thú, định đi vào mua vài cây bút vẽ.
Quầy thu ngân nằm ở một bên, lúc xếp hàng nhìn qua tấm kính ra ngoài là một khu vui chơi dành cho trẻ em, có vài phụ huynh đang đứng bên hàng rào đợi, ánh mắt Ôn Nhiên chợt dừng lại.
Nhìn chằm chằm bất động gần một phút, đã đến lượt cậu thanh toán, Ôn Nhiên lấy lại tinh thần, trả tiền xong, cậu vội vàng xách túi đẩy cửa ra, đi vài bước rồi thử gọi: "Dì Tôn?"
Không nhận được câu trả lời, Ôn Nhiên không bỏ cuộc mà đi đến bên cạnh đối phương, vỗ nhẹ vai bà: "Là dì Tôn ạ?"
Tôn Huệ Anh quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Ôn Nhiên vài giây, sau đó đột nhiên sững sờ: "Tiểu Thụ? Là Tiểu Thụ sao?"
Ôn Nhiên thở phào một hơi, mỉm cười: "Là con ạ."
"Tiểu Thụ đã lớn như vậy rồi." Tôn Huệ Anh kích động đến mức ánh mắt sáng lên, "Lúc con gọi dì dì còn không nhận ra, nếu không phải nhìn thấy nốt ruồi dưới mắt con thì có lẽ thật sự không nhớ ra nữa, đã cao như vậy rồi."
"Người cũng không thay đổi nhiều." Ôn Nhiên hỏi: "Dì đến đây chơi ạ?"
"Cả nhà đến đây chơi, cháu gái la hét đòi trượt cầu trượt, bọn nó vẫn còn đang ăn cơm nên dì đưa con bé đến đây trước." Tôn Huệ Anh nắm lấy tay Ôn Nhiên: "Thế nào rồi, bây giờ con sống có tốt không? Lúc đó sau khi con được nhận nuôi thì không còn tin tức gì nữa, bọn dì đều nhớ nhung con rất lâu."
Sống có tốt không? Có thể nghe được câu hỏi này còn quan trọng hơn nhiều so việc bây giờ cậu sống tốt hay không tốt. Đã rời khỏi cô nhi viện được mười năm nhưng vẫn có thể gặp được người dì từng chăm sóc mình thời thơ ấu, đó là người nhà đầu tiên của cậu, dạy cậu mặc quần áo gấp chăn, dạy từng chữ, từng chữ một chứ không phải bắt ép cậu trải qua phẫu thuật rủi ro cao để trở thành một omega, trở thành một quân cờ.
"Vẫn ổn ạ." Ôn Nhiên chỉ nói một câu cho qua, "Bây giờ con đang học cấp ba ở một trường rất tốt."
"Đang đi học là tốt." Để ý đến vòng cổ của Ôn Nhiên, Tôn Huệ Anh do dự nói, "Con..."
Ôn Nhiên mỉm cười nói: "Con đã phân hoá thành omega."
"Cũng được cũng được, chỉ cần lớn lên thật tốt, được đi học là tốt rồi. Lúc nhỏ con ngoan ngoãn và vâng lời như vậy, dì còn nghĩ sau khi con được nhận nuôi bọn họ chắc chắn sẽ rất thương con, đáng tiếc là sau này không còn tin tức của con nữa, hôm nay gặp được con thì dì yên tâm rồi."
Phải chớp mắt mấy cái mới kiềm chế được hốc mắt ẩm ướt, Ôn Nhiên nói: "Vất vả cho người cứ mãi nhớ đến con, bây giờ người đã không còn làm việc ở cô nhi viện nữa rồi ạ?"
"Đã không làm nữa từ lâu rồi, nhiều năm trước cô nhi viện của chúng ta đã bị sáp nhập rồi, đã thay người mấy bận, đều tản đi cả rồi. Dì nhớ hồi nhỏ con thường chơi với Tiểu Trác đúng không? Sau này thằng bé đã tìm được cha ruột nên được đưa đi rồi, cũng không còn liên lạc với bọn dì nữa, không biết bây giờ sống ra sao." Nói đến đây, giọng nói của Tôn Huệ Anh trầm hơn một chút: "Tiểu Thụ à, sau khi con được nhận nuôi, không biết có gì... có người lạ nào từng tìm con không?"
"Không có ạ, sao lại hỏi như vậy?"
"Không có gì, không có gì, đều qua cả rồi, con sống tốt là được."
Trong lòng có hơi khác thường, Ôn Nhiên còn muốn nói tiếp nhưng điện thoại lại vang lên, giáo viên gọi đến giục cậu về tập hợp. Ôn Nhiên cúp điện thoại: "Dì ơi, con ra ngoài tham gia hoạt động ở trường cùng các bạn, bây giờ phải về rồi, người có thể để lại số điện thoại cho con được không?"
"Được, được." Tôn Huệ Anh nhập số điện thoại của mình vào điện thoại của Ôn Nhiên, "Mau về đi, đi đường cẩn thận."
"Vâng." Ôn Nhiên nghiêng người ôm bà, "Dì, vậy con đi trước đây, sau này có cơ hội thì gặp lại."
"Được, Tiểu Thụ ngoan lắm." Tôn Huệ Anh vẫn dùng giọng điệu dỗ dành cậu như hồi nhỏ, vỗ lưng Ôn Nhiên, "Học tập cho tốt, phải học tập cho tốt đấy."
Trong lần gặp gỡ ngắn ngủi chỉ mấy phút này, cậu lại quay trở lại làm Tiểu Thụ, không còn là Ôn Nhiên nữa.
"Vâng ạ." Ôn Nhiên gục lên vai bà, dụi mắt một cái.
Lúc quay về, Cố Quân Trì và Lục Hách Dương đã không thấy đâu, chỉ còn lại Hạ Uý vẫn đang kiên trì quấy rối Trì Gia Hàn. Về đến Vân Loan, Ôn Nhiên không về phòng mà một mình đi đến quảng trường vườn hoa ở cửa khách sạn, ngồi bên đài phun nước ngẩn người.
Cô nhi viện đó rất bình thường, diện tích không lớn và cũ kỹ, sân chơi không phủ đường nhựa, chỉ có sỏi thô và vài mảnh cỏ đáng thương, dây xích đu đầy gỉ sét, lúc đung đưa sẽ vang lên tiếng kêu cót két. Mọi người mặc quần áo cũ do người khác quyên tặng, sống một cuộc sống qua quýt và mơ hồ, thích thu thập đầu viên phấn trong lớp học, viết nguệch ngoạc trên sàn xi măng và vẽ ô chơi nhảy lò cò.
Không có gia đình, không có cha mẹ, trong đời sống tập thể, những đứa trẻ có tính cách yên tĩnh khó tránh khỏi bị bắt nạt, Ôn Nhiên là một trong số đó. Sau khi bị một đứa trẻ nghịch ngợm lớn tuổi hơn đạp đổ lâu đài đá đến lần thứ mấy không đếm được, Ôn Nhiên vẫn ngồi xổm trên mặt đất im lặng như thường, thế nhưng alpha tên Tiểu Trác kia đã từ trên trời rơi xuống, ụp thùng rác lên đầu đối phương.
Vì vậy mà một trận ẩu đả đã nổ ra, Ôn Nhiên ngơ ngác giữa tiếng hoan hô, khóc lóc và la hét cho đến khi giáo viên hô dừng lại. Tiểu Trác mang theo cái trán đầy máu kéo áo Ôn Nhiên, bảo cậu đứng dậy, lớn giọng nói: "Cậu nói với cô đi! Có phải anh ta bắt nạt cậu trước không!"
Quả hồng mềm cuối cùng cũng cứng lên được một lần, Ôn Nhiên gật đầu, chỉ vào tên đầu sỏ: "Hôm nay anh ta đã đá đổ lâu đài của con mấy lần rồi."
Nhận sai và xin lỗi, xung đột được giải quyết, mọi thứ trở lại bình thường. Giữa tiếng xích đu đung đưa cót két và tiếng vui đùa của lũ trẻ, các dì bế những em bé vẫn còn trong tã lên, vừa đung đưa vừa hát ru.
"Biển lớn xanh là bầu trời của cá, trẻ nhỏ ngủ mơ trong những đám mây. Tảo biển là chiếc gối mềm mại, ánh trăng là ngọn đèn xa xôi... Nước mắt được gió lau đi, con ơi đừng khóc nữa... Về nhà đi, có người đang đợi con..."
Hát hết năm này qua năm khác, em bé trong tã đã chập chững tập đi, bắt đầu học chữ và học đếm, lại có thêm những em bé bị bỏ rơi mới khóc lóc được bế vào cô nhi viện, lặp lại tuổi thơ tương tự trong tiếng hát, đây là vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Mười năm qua đi, tưởng rằng mình đã quên rồi nhưng hóa ra là vẫn còn nhớ.
Trước năm bảy tuổi, mong muốn lớn nhất là được nhìn thấy bầu trời bên ngoài cô nhi viện, sau này thấy được rồi, nhận ra cũng không đẹp đến thế, thậm chí còn tàn khốc. Tuy nhiên không thể quay đầu mà chỉ có thể không ngừng, không ngừng tiến về phía trước, sau lưng dứt khoát chẽ ra một khoảng cách tháng năm, tuổi thơ nhanh chóng biến mất trong thầm lặng nơi tận cùng của bờ bên kia.
Rất muốn về nhà, về lại cô nhi viện vẫn coi như ấm áp ấy, về lại tuổi thơ không có đau đớn, chỉ còn lại những phiền não không đáng kể.
Ôn Nhiên cúi đầu xuống, một đôi chân xuất hiện trong tầm nhìn, dừng lại, đi kèm với mùi rượu thoang thoảng. Lông mi Ôn Nhiên khẽ lay động, ngước mắt nhìn lên dọc theo hai chân, trong màn đêm, biểu cảm của Cố Quân Trì như thể đang đánh giá một chén cơm thiu.
Ánh mắt cậu khẽ di chuyển, Ôn Nhiên nhìn thấy bóng lưng Lục Hách Dương đang đi về phía trước, hai người có lẽ vừa đi uống ít rượu trong quán bar trở về. Giờ phút này quả thật không thể vực dậy tinh thần để đáp lời hay lấy lòng, Ôn Nhiên lại cụp mi xuống lần nữa, nhìn xuống đất.
Cậu chưa bao giờ thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào trước mặt Trần Thư Hồi hay Ôn Duệ, thế nhưng lại thản nhiên nói với Cố Quân Trì: "Tôi buồn."
Buồn vì dì Tôn vẫn còn nhớ cậu, hỏi cậu sống có tốt không. Ôn Nhiên không hiểu vì sao được quan tâm, được nhớ đến, được nhớ mong lại khiến con người ta buồn.
Còn cả những lời nói kỳ lạ kia nữa, Chương Phưởng Ý nói cậu trông giống như một người ông quen, lời nói lảng tránh của dì Tôn... Ôn Nhiên không hiểu được, cũng không biết làm thế nào để hiểu, so với tò mò, cậu còn cảm thấy sợ hãi hơn.
Một tay Cố Quân Trì đút túi quần, nhìn cậu: "Buồn cái gì?"
Ôn Nhiên lại lắc đầu, cậu cũng chỉ có thể nói một câu buồn chung chung, có nhiều thêm cũng không thể bày tỏ với người khác, đặc biệt là Cố Quân Trì.
"Năm trăm tệ đã tiêu hết rồi phải không?" Cố Quân Trì nói.
Tốt lắm, Ôn Nhiên lập tức bị kéo về hiện thực. Cậu mở túi nylon bên tay ra, cho Cố Quân Trì xem mấy cây bút: "Chưa, chỉ mua nhiêu đây, vẫn còn hơn bốn trăm."
"Cậu cũng tiết kiệm thật."
Ôn Nhiên nói: "Không có gì muốn mua cả."
"Vậy mà còn ngồi đây giả vờ buồn bã."
"Không có giả vờ." Thấy Cố Quân Trì liền nhớ lại một chuyện đau lòng khác, Ôn Nhiên hỏi: "Lúc cậu ngửi pheromone của tôi thật sự có mùi thối sao?"
Độ xứng đôi cao hay thấp quyết định sự khác biệt trong mùi mà AO nhận được khi ngửi mùi pheromone của đối phương, đối với Ôn Nhiên mà nói, pheromone của chính mình rốt cuộc có mùi gì đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là mùi mà Cố Quân Trì ngửi thấy là mùi thối. Toàn bộ cơ thể cậu đều bị biến đổi vì Cố Quân Trì, kết quả là lại nhả ra pheromone có mùi thối với hắn, ở một mức độ nào đó thì đây là một cuộc phẫu thuật thất bại.
"Liên quan gì đến cậu." Cố Quân Trì nói, "Độ xứng đôi vẫn chưa đủ để cậu hài lòng à?"
"Nhưng nếu mùi bị cậu ngửi thấy là mùi thối, thế thì vẫn khá là tệ hại." Ôn Nhiên thực hiện hành vi quấy rồi tình dục với Cố Quân Trì mà không biết, "Pheromone của cậu rất thơm, là một mùi hương rất đặc biệt, lần trước ngửi xong tôi vẫn luôn nhớ mùi hương đó."
Cố Quân Trì hỏi cậu: "Hôm nay đi lặn có phải cậu mất gì không?"
Ôn Nhiên nhớ lại, lắc đầu: "Không có, sao vậy?"
"Thế thì mặt cậu đâu?"
"Tôi..." Não bộ phải suy nghĩ một hồi mới nhận ra là bị mắng, Ôn Nhiên mở mắt ra: "Khen pheromone cậu thơm cũng không được hả?"
"Cậu có thể thử nói câu này với alpha khác." Cố Quân Trì thờ ơ nói: "Đối phương sẽ chỉ cho rằng cậu muốn lên giường với cậu ta."
Hai chữ gần cuối quá trực tiếp, Ôn Nhiên bị chấn động, sửng sốt một lát mới trả lời: "Tôi sẽ không nói những lời này với alpha khác, chỉ nói vậy với cậu thôi." Suy nghĩ một lát thấy không ổn lắm, dường như càng bôi càng đen, không hiểu sao mặt và tai Ôn Nhiên bắt đầu nóng lên, lắp ba lắp bắp bổ sung: "Cho, cho dù nói những lời này với cậu thì cũng không có ý muốn lên giường với cậu."
Cố Quân Trì nói: "Nằm mơ gì vậy."
Hắn xoay người bỏ đi, Ôn Nhiên dùng mu bàn tay lau gương mặt đang nóng bừng, đuổi theo, đi song song cách hắn một cánh tay, nói: "Thật ra không thối đúng không?"
"Thối."
"Không phải." Ôn Nhiên kiên trì nói.
"Thế mà cậu còn hỏi."
"Vậy là thơm hả?"
Cố Quân Trì rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, nghiêng đầu sang liếc cậu một cái: "Nếu không muốn bị tạm giam vì quấy rối tình dục thì câm miệng đi."
—
Gin: đọc đoạn về cô nhi viện mà rưng rưng nước mắt là thật 🥺