Tiêu Sắt thổi sáo, Tạ Tuyên đánh đàn, Diệp Nhược Y múa ống tay áo, Lôi Vô Kiệt múa kiếm trợ trận, Đường Liên đứng bên cạnh bỗng thấy phiền muộn, có cảm giác như bị cho ra rìa nhưng ý chí sục sôi trong lòng cũng bi kích thích. Hắn theo đó nhảy một cái bước lên nóc nhà, làn áo đen tung bay theo gió, cao giọng hát vang.
“Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão dông.
Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu đứng đón gió.
Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta?
Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.
Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”
Đây là bài ca Vô Tâm đã từng hát vang ở nước Vu Điền, Đường Liên chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ, chỉ cảm thấy khí phách muốn đi tới nơi ‘sơn cùng, biển tận’ trong bài hát khiến mình ngưỡng mộ. Giờ phút này rốt cuộc không nhịn được hát vang lên. Hắn luôn nổi tiếng trầm ổn cẩn thận, rất hiếm khi phóng túng như vậy. Nhưng Đường Liên lúc này mới khiến người ta cảm thấy giống đệ tử của Bách Lý Đông Quân. Bởi vì Bách Lý Đông Quân được tôn là Tửu Tiên, khi thiếu niên nổi tiếng phóng túng tiêu sái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT