Tuyết Nguyệt thành, Bách Hoa hội. 
Tuyết Nguyệt thành tên thật là ‘Đại Trường Hòa’, vốn chỉ là một thành thị bình thường ở phía nam, nhưng phong cảnh mỹ lệ, khí hậu bốn mùa dễ chịu. Sau đó lại có vài người có thể xưng là tuyệt thế trên giang hồ đi ngang qua nơi đây, vì rượu ngon tại đây mà dừng chân vài ngày, sau đó trong một buổi tối rượu say đám người hứng chí bước lên căn gác cao, ngắm trăng treo trên núi tuyết Thương Sơn, đột nhiên sinh lòng cảm thán: Tới ngoài Đăng Thiên các, vẫn chỉ là phàm thành. Vượt qua Đăng Thiên các mới thấy cảnh trăng tuyết. Vì vậy bọn họ ở lại trong thành. Do bọn họ thật sự quá nổi danh, cái tên ‘Tuyết Nguyệt thành’ cứ thế lan truyền, ngược lại tên cũ của nó đã bị lãng quên. 
Trong các cao nhân đó có một cô gái thích trồng hoa, đã từng trồng được loại hoa hồng trắng độc nhất vô nhị, bên rìa cánh hoa đó có đường viền màu tím, được đặt là Tử Mị Cơ. Những người khác ở lại Tuyết Nguyệt thành là vì cảnh sắc trăng tuyết, cô ở lại là vì hương thơm tỏa khắp thành mỗi tháng tư. Cô gái này khơi mào Bách Hoa hội, từ đó trở đi Bách Hoa hội mỗi tháng tư hàng năm đều là sự kiện lớn nhất trong Tuyết Nguyệt thành, những đệ tử thế gia tự nhận mình phong lưu thanh nhã sẽ tụ tập tại Vụ Vũ hiên ngắm hoa thưởng rượu, ngay cả các thành chủ Tuyết Nguyệt thành cũng có người đích thân tham dự. 
“Đáng tiếc Bách Hoa hội mỗi năm mở một lần, nhưng rốt cuộc không còn thấy cô nương tuyệt thế như vậy xuất hiện.” Một công tử mặc áo trắng phe phẩy cây quạt tím chậm rãi nói. 
“Nghe nói Lạc Hà Tiên Tử cũng là mỹ nhân tuyệt thế, đáng tiếc là chưa bao giờ xuất hiện trong Bách Hoa hội. Nhưng trong môn phái chúng ta cũng có không ít cô nương thế gia xinh đẹp, ca ca không lọt mắt ai à?” Một người khác đứng bên cạnh hắn nói, người này giống công tử áo trắng kia tới tám phần, chẳng qua trông trẻ hơn vài tuổi. 
Trong các khắp nơi đều là hoa tươi cỏ đẹp, âm nhạc thanh nhã, hương hoa thơm ngát, ngày thường Tiêu Sắt luôn có vẻ hờ hững nhưng trong cảnh đẹp như vậy cũng nở một nụ cười hiếm thấy, nhìn sang bọn họ: “Giang Nam Đoàn gia?” 
Đường Liên bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, ‘Non xanh mơ hồ nước xa xăm, cuối thu cỏ Giang Nam chưa tàn’, Đoàn gia ở Giang Nam nổi tiếng phong nhã. Người ít tuổi chính là đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Đoàn Tuyên Hằng, người khác là ca ca của hắn, gia chủ tương lai của Đoàn gia, Đoàn Tuyên Dịch.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play