Tiếng sáo chợt ngừng, tổng quản Cẩn Uy cất cây sáo, đứng từ xa nhìn đám người Tiêu Sắt. Chiếc thuyền kia không có người chèo nhưng càng lúc càng tới gần thuyền dài Tuyết Tùng. 
“Dùng nội kình dưới chân cũng có thể đẩy thuyền. Tổng quản Cẩn Uy thật lợi hại.” Lôi Vô Kiệt thở dài nói. 
Mộc Xuân Phong biến sắc: “Tổng quản Cẩn Uy?” 
Tiêu Sắt vội vàng trừng mắt với Lôi Vô Kiệt một cái, Lôi Vô Kiệt mới phản ứng lại. Nếu để Mộc Xuân Phong biết hắn là người bị Ngũ Đại Tổng Quản truy đuổi, sợ rằng người ta sẽ không cho hắn lên thuyền nữa. 
“Tổng quản Cẩn Uy là bằng hữu của các ngươi à? Ông ấy cũng muốn lên thuyền?” Mộc Xuân Phong vui mửng nói: “Vậy thật vẻ vang cho chiếc thuyền của ta!” 
“Không phải, hắn tới bắt ta.” Tiêu Sắt đột nhiên nói. 
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt cả kinh, trong đầu thầm nghĩ cho dù người ta phát hiện ra thân phận Cẩn Uy nhưng việc gì phải tự thú như vậy, trực tiếp phơi bày chân tướng. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play