Diệp Tam nhẹ nhàng lấy một tấm thẻ ngọc đặt trên bàn: “Vốn tưởng là chơi lục bác dởm, chỉ là phí thời gian. Nhưng thằng nhóc nhà ngươi không đúng. Ngươi từng chơi lục bác thật?” 
Lạc Minh Hiên gãi đầu một cái, hơi tức giận: “Lão già nhà ngươi nói cái gì vậy? Có thể nói cái gì mà ta hiểu được không?” 
“Được lắm, ta hỏi ngươi, nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, vậy thì sao?” Diệp Tam đột nhiên hỏi. 
Lạc Minh Hiên như bị sét đánh, thuật lục bác bình thường thì sáu quân cờ chỉ có một thành kiêu, năm quân khác là tán, lót đường cho kiêu. Nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, Lạc Minh Hiên lẩm bẩm: “Vậy biến hóa trên bàn cờ phải nhiều hơn quá khứ gấp mười lần...” 
“Thằng nhóc, ta lại hỏi ngươi, trong lục bác một kiêu có thể ăn một tán, vậy nếu tán cũng có thể ăn kiêu thì sao?” Diệp Tam lại hỏi. 
Lạc Minh Hiên cau mày, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, vốn dĩ thuật lục bác kiêu có thể ăn tán, tán không thể ăn kiêu cũng không thể án tán. Nhưng nếu biến thành kiêu có thể ăn tán, tán cũng có thể là kiêu, mà tán không thể ăn nhau, như vậy biến số lại tăng thêm vài lần. Hóa ra thuật lục bác không đơn giản như mình tưởng tượng, quy tắc chỉ hơi đổi đã hóa thành một ván cược nhiều biến số đến vậy. 
Lục bác dởm? Lạc Minh Hiên đột nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa ba chữ này. Hắn nhìn Diệp Tam, trầm giọng nói: “Ngươi học thuật lục bác tiền triều?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play