Mọi người đi tới một con hẻm nhỏ sâu trong thành Tiểu Ngư, lúc này mặt trời đã chìm xuống phía tây, các nhà đã đốt nến, mùi thơm của thức ăn lơ lửng trong con ngõ, khiến người ta bỗng thấy thật ấm áp.
“Ài, nhớ nhà.” Lôi Vô Kiệt hít một cái, nói.
Tiêu Sắt và Đường Liên khoanh tay trong áo, không nói gì.
“Đến rồi.” Tiêu Sắt đẩy một cánh cửa nhỏ hơi rách nát, đi vào gian nhà tối đen. Trân Châu chạy thẳng vào trong nhà, sau đó bưng một cây nến ra, đốt cái đèn lồng nhỏ treo trong sân.
Lôi Vô Kiệt nhìn quanh, mặc dù nhà bé thế nhưng được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi ở đây một mình à?”
Trân Châu gật đầu một cái: “Mấy hôm nay phụ thân tới phủ thành giúp việc, mẫu thân ta đã mất từ khi ta còn rất nhỏ. Nhưng đường ca ta ở ngay bên cạnh, thi thoảng ta lại qua ăn chùa bên đấy.”
“Nơi này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ.” Tiêu Sắt ngồi xuống một ghế đá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT