Lôi Vô Kiệt nhìn chiếc thuyền kia, trong lòng hơi động, bèn hỏi: “Chiếc thuyền kia có tới được đảo Tam Xà không?”
Trân Châu nhìn hắn, lấy làm lạ: “Ngươi thật kỳ lạ, cứ nghĩ tới chuyện đến đảo Tam Xà làm gì vậy? Ở đó khắp nơi đều là rắn độc, bị cắn một cái là toi mạng đấy.”
“Ta muốn tới xem thử, dù sao cũng là điểm cuối của biển khơi trong truyền thuyết.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Được. Nhưng toàn bộ Bắc Ly chỉ có sáu mươi hai chiếc thuyền dài Tuyết Tùng.” Trân Châu cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta nhớ cha từng nói, dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng, là thuyền nhanh nhất của Bắc Ly. Trên đời này chỉ có thuyền dài Tuyết Tùng mới có thể đi sâu vào trong biển đến vậy.”
“Hóa ra là thế.” Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh hiểu ra. “Trân Châu, ngươi rất hiểu về thuyền à.”
“Đều do cha nói với ta. Năm xưa cha ta là thợ mộc giỏi nhất trong thành, từng được gọi tới tham gia chế tạo thuyền Tuyết Tùng.” Trân Châu nói đầy tự hào.
“Ta hiểu rồi.” Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái, ôm cái bọc nói: “Vậy ta về trước tìm bằng hữu đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT