Cách Lôi gia bảo ba dặm, Vô Tâm mặc một bộ tăng bào màu trắng, Minh Hầu cõng đao lớn màu vàng kim đang nhanh chóng chạy tới. Hai người bọn họ vừa đánh vừa trốn với Nộ Kiếm Tiên, khó khăn lắm mới dựa vào Tạ Tuyên và Lý Hàn Y bỏ rơi Nhan Chiến Thiên, chạy cả đêm tới Lôi gia bảo. 
“Cố lắm rồi mà vẫn chậm nửa ngày.” Vô Tâm thở dài. “Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, các ngươi đừng chết nhé. Ta chạy từ Thiên Ngoại Thiên đến đây đã khổ lắm rồi, các ngươi có biết không!” 
Minh Hầu bên cạnh vẫn im lặng chẳng phản ứng gì trước lời nói của Vô Tâm. Tiếp đó Vô Tâm cười một tiếng, tự an ủi mình: “Nhưng nếu là các ngươi, chắc chắn không thành vấn đề. Minh Hầu, chờ khi gặp người đó, bệnh của ngươi cũng sẽ khỏi. Đến lúc đó cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì trên người ngươi.” 
Ánh mắt Minh Hầu vẫn nhìn về phía trước, nhịp chân không ngừng, cứ như chuyện Vô Tâm nói tới không phải về hắn. 
Vô Tâm tung người nhảy một cái, áo trắng phất phới giữa không trung, hắn đột nhiên hét lớn lên trời: “Ta về rồi!” 
Âm thanh vang da ngoài ba dặm, mọi người thầm giật mình! 
Đó là một giọng nói rất trẻ, thế nhưng nội lực ẩn chứa trong giọng nói đó không như một người trẻ tuổi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play