Trên ngựa, Đường Liên nhìn thanh kiếm bay về phía xa lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta tới muộn rồi à?”
Tiêu Sắt nói: “Nếu Lôi Oanh mượn kiếm giao chiến chứng tỏ Lôi gia bảo đã sớm đề phòng. Còn muộn hay không muộn thì chưa biết được, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời thôi.”
“Đúng vậy, đại sư huỵnh, ngươi đừng u ám như vậy.” Tư Không Thiên Lạc cũng an ủi, “Chúng ta đã chạy tới giờ, vậy tiếp theo phải xem chính chúng ta.”
“Với năng lực của mấy người chúng ta, làm sao nghịch chuyển trận ám sát của Đường môn với Lôi gia bảo?” Diệp Nhược Y cau mày trầm ngâm.
Mọi người thầm căng thẳng, nếu chuyện chưa xảy ra có lẽ bọn họ còn nhắc nhở Lôi Thiên Hổ ứng phó, nhưng chuyện đã tới nước này, với lực lượng của vài người trẻ tuổi bọn họ, làm sao thay đổi được cục diện?
“Được hay không được, dẫu sao cũng phải thử mới biết?” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng, áo đỏ tung bay trên lưng ngựa, chẳng mấy chốc đám người đã tới cửa Lôi gia bảo. Hắn quay sang nhìn Tiêu Sắt: “Tiêu lão bản, ngươi nói xem đúng không.”
“Tiêu lão bản?” Lần đầu tiên Tiêu Sắt mỉm cười: “Ta thích cách gọi này!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT